Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1698: Không thể bỏ dở giữa chừng (1)

Rèm châu im hơi lặng tiếng mở ra, tế đàn hiện ra.

Tiêu Thọ đi đến trước tế đàn, lấy ra chủy thủ cắt xuống hai chân của mình.

Cũng như vừa rồi, chủy thủ hời hợt cắt qua, hai cái đùi của hắn ta đã đứt tận gốc.

Máu tươi lập tức bắn tung toé, Tiêu Thọ té ngã trên đất, máu tươi trào ra, trong chốc lát ngắn ngủi đã tạo thành một vũng máu ở dưới người hắn ta. Dù đã cắt hai chân nhưng vẫn vững vàng đứng đấy.

'Aaar Tiêu Thọ phát ra tiếng kêu thảm vô cùng thê lương, đau đến suýt nữa ngất đi ngay tại chỗ. Hắn ta dùng ý chí lực cuối cùng, bàn tay cầm chủy thủ lộ ra gân xanh, cả người không ngừng run rẩy, thật vất vả mới chống đỡ được.

"Phù... Phù... Phù... Tiêu Thọ thở dốc từng ngụm, mồ hôi lạnh như mưa đã thẩm thấu mấy tầng áo bào trong ngoài, chỗ đứt còn đang không ngừng chảy máu, hắn ta cảm thấy mình càng ngày càng lạnh.

Hai chân của hắn ta lại như có ý chí của mình, chẳng những không ngã xuống, ngược lại tự cất bước đi lên trên tế đàn.

Chẳng mấy chốc, đôi chân này đã đi đến tế đàn, lúc này mới "bịch" một cái ngã xuống.

Máu đen nổi lên, bắt đầu thôn phệ tế vật tươi mới.

Tiêu Thọ không có hai chân, không thể tiếp tục quỳ xuống đất, chỉ có thể lấy cánh tay chống đỡ thân thể, nằm sấp dưới đất, một lần lại một lần thành kính đọc thầm lời cầu xin.

Không lâu sau, tế đàn hoàn toàn thôn phệ hai chân của hắn ta gần như không còn, khôi phục như lúc ban đầu.

Trong bàn thờ, Bùi Lăng lại cảm giác được một luồng sinh cơ tỉnh thuần và khí huyết bị hắn trực tiếp cướp lấy.

Cuối cùng tu vi của hắn từ Trúc Cơ đỉnh phong, khôi phục đến Kết Đan!

Cùng lúc đó, vết thương trên chân gãy của Tiêu Thọ cũng nhanh chóng mọc ra thịt mới, giống hệt vừa rồi cứ như bẩm sinh hắn ta đã không có hai chân.

Hương hỏa cung phụng đột nhiên bốc cháy dữ dội.

Sương mù càng sâu, gần như che đậy tầm mắt.

Trước mặt Bùi Lăng lại xuất hiện một ký ức xa lạ.

Hắn thấy mình xua đuổi một đám nha hoàn, như là người chăn nuôi xua đuổi dê trâu, lần lượt giết chết các nàng trên tế đàn.

Máu tươi như thác nước chảy xuôi, trút xuống từ bốn phương tám hướng của tế đàn.

Vết máu vẩy ra dính khắp cả mặt mũi hắn, mùi hương ấm áp ngai ngái, nhưng trong lòng hắn không kháng cự, ngược lại tràn đầy chờ mong và vui sướng, hắn hơi nhắm mắt, say mê trong đó.

Giọng Tiêu Thọ từ truyền đến bên cạnh: "Tranh Nhị, tiếp tục."

Tiêu Tranh không chút do dự, gật đầu nói: "Được!"

Bùi Lăng hơi hoảng hốt, chợt lấy lại tinh thần, hắn cảm thấy cảm xúc muốn hiến tế mãnh liệt của Tiêu Tranh đã như thực chất, dường như ngay cả mặt nạ cũng không thể trấn áp.

Nhưng hệ thống thờ ơ không có chút phản ứng, tiếp tục uỷ thác thân thể của Bùi Lăng.

Một lát sau, hương hoàn toàn đốt sạch, một đoạn tro tàn cuối cùng rơi vào trong lô.

Tế đàn tiêu tán, rèm châu khép lại.

Từ đường lại khôi phục tình cảnh bình thường.

Vẻ mặt Tiêu Thọ khẽ giật mình, hai chân thêm một cánh tay trái làm tế phẩm, vậy mà còn không đủ!

Hắn ta lập tức cau mày, mặc dù hiện tại hắn ta còn có một cánh tay, nhưng hai chân cũng không đủ, cánh tay còn lại càng không cần nói đến.

Hắn ta cần thể hiện ra thành ý càng lớn hơn, dâng ra tế phẩm tốt hơn!

Nhớ lại Tiêu gia qua nhiều năm như vậy, vì mục tiêu này đã kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, hi sinh vô số, hiện tại là núi chín trượng chỉ thiếu một bước cuối cùng này!

Dù phải trả bất cứ giá nào, hiện tại cũng không thể từ bỏ!

Nghĩ tới đây, cánh tay phải của Tiêu Thọ dùng sức, di chuyển thân thể không trọn vẹn, lần thứ ba đốt hương, cung phụng hương hỏa.

Bởi vì đã mất đi hai chân và một cánh tay, hắn ta không thể không bò trên mặt đất giống sâu bọ, thậm chí cả nhúc nhích để hoàn thành những quá trình tế tự này.

Lúc lấy hương là gian nan nhất.

Bởi vì trước đó Tiêu gia chưa hề nghĩ tới hắn ta sẽ rơi vào loại tình cảnh này, hộp cất đặt đồ cung phụng đều đặt ở trên bàn cao, cao đến ngực người thường, điều này không hề khó khăn với người trưởng thành bình thường.

Nhưng Tiêu Thọ lại vùng vẫy một hồi lâu, mới thành công lấy đồ vào tay.

Cuối cùng, sau khi bận rộn một lúc lâu, trong phòng lại dấy lên khói xanh, hai chữ "Tiêu Thọ" lơ lửng giữa không trung, tế đàn lại xuất hiện.

Hắn ta bò đến trước tế đàn, lấy ra chủy thủ, nhắm thẳng đầu dao lạnh lẽo vào mặt mình.

Cảm nhận được lưỡi dao lạnh lẽo tới gần, nghĩ đến chuyện kế tiếp, Tiêu Thọ không thể kiềm chế được trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhưng hắn ta hít sâu một hơi, cuối cùng vừa dùng lực, hung hăng đâm chủy thủ vào hốc mắt của mình...

"A!"

Cơn đau khó có thể tưởng tượng truyền đến, máu tươi như suối phun chảy xuôi ra, trong khoảnh khắc thẩm thấu khuôn mặt Tiêu Thọ, nhuộm đỏ vạt áo trước.

Hắn ta vừa phát ra tiếng kêu thảm cuồng loạn, vừa cứ thế nắm hai con mắt của mình, ném về phía tế đàn.

Bởi vì kinh nghiệm hai lần thất bại trước đó, Tiêu Thọ đề phòng lần này tế phẩm còn chưa đủ, lại lấy nghị lực lớn lao nhịn được cơn đau mà thường nhân khó có thể tưởng tượng, cắt mũi, hai lỗ tai của mình cùng làm tế phẩm...

Sau khi làm xong, hắn ta đã trở thành một người máu lăn xuống mặt đất, ngay cả đầu ngón tay đều khó động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận