Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1302: Hiến tế trước mặt mọi người (1)

Thế gian.

Đất hoang.

Sau khi Kê Trường Phù thấy mũi tên Phá Mộng bị thôi động, ánh sáng như mộng ảo bao phủ Bùi Lăng, trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, không khỏi nhíu mày.

Sau khi mộng đẹp chuyển biến thành ác mộng, rõ ràng quy tắc đã thay đổi, sao tạo vật trong mộng còn có thể để người ta rời khỏi mộng cảnh?

Trầm ngâm một lát, Kê Trường Phù khẽ lắc đầu không quan tâm những chuyện đó, hắn ta cũng chỉ có một món tạo vật trong mộng, hiện tại đã bị Bùi Lăng dùng mất, hắn ta muốn rời khỏi mộng cảnh, nhất định phải thử cách khác...

Vĩnh Dạ hoang mạc.

Chỉ có điện quang mới có thể chiếu sáng bóng tối trong chớp mắt, Ninh Vô Dạ cau mày nhìn Ngọc Tuyết Chiếu.

Hắn ta còn tưởng túi trữ vật bị rơi mất trong Đọa Tiên mộng cảnh, hóa ra bị Hồ yêu này trộm mất!

Đang muốn mở miệng, Ninh Vô Dạ đột nhiên chú ý tới hai người cách Ngọc Tuyết Chiếu không xa.

Một là Thiếu giáo chủ Thiên Sinh giáo Kê Trường Phù, hiện tại người này đứt mất một cánh tay, trên vạt áo loang lổ vết máu, khí tức cực kỳ suy yếu, hiển nhiên đã chịu thiệt thòi lớn ở trong Đọa Tiên mộng cảnh.

Một người khác đã từng gặp một lần ở Vạn Hủy hải, chính là Thánh Tử Trọng Minh tông Bùi Lăng mới lên!

Không giống với tất cả bọn họ, lúc này Bùi Lăng không chỉ lông tóc không tổn hao gì, hơn nữa tinh thần vô cùng khoan khoái, quanh người pháp lực hùng hậu, chắc chắn đã đạt được rất nhiều chỗ tốt ở trong Đọa Tiên mộng cảnh.

Hiện tại hai người này vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nếu bây giờ ra tay...

Nghĩ tới đây, Ninh Vô Dạ lập tức khẽ lắc đầu, đánh lén ám toán không phải hành động của chính đạo, làm trái với kiếm tâm của hắn ta. Hơn nữa, hiện tại quan trọng nhất là ngăn cản đọa tiên thức tỉnh!

Trên một điểm này, dù là chính ma, lập trường đều nhất trí.

Không ai hy vọng đọa tiên trong Vĩnh Dạ hoang mạc thật sự thức tỉnh.

Bởi vậy, dù là Thiếu giáo chủ Thiên Sinh giáo hay Thánh Tử Trọng Minh tông, có lẽ tiếp theo đều là minh hữu.

Ngoài ra, còn có Hồ yêu này, cũng không biết đối phương không tiến vào Đọa Tiên mộng cảnh, hay tỉnh lại nhanh hơn hắn ta một bước.

Tóm lại vừa rồi đối phương chỉ trộm túi trữ vật, lại chưa từng hại người, nhìn từ một điểm này hắn ta cũng không so đo với đối phương...

Nghĩ tới đây, Ninh Vô Dạ trầm giọng nói: "Trả lại túi trữ vật cho ta.

Ngọc Tuyết Chiếu cực kỳ không tình nguyện nhưng thấy tu vi đối phương cao hơn mình quá nhiều, Cầu chủ nhân lại đang ngủ say, không thể không lấy ra một cái túi trữ vật kiểu dáng cổ xưa ném về phía đối phương.

Ninh Vô Dạ đưa tay đỡ được, lập tức lấy ra một viên đan dược màu xanh nhạt từ đó ăn vào.

Chẳng mấy chốc, khí tức của hắn ta bắt đầu khôi phục, thương thế quanh người cũng nhanh chóng khỏi hẳn.

Chỉ chốc lát sau, trạng thái của Ninh Vô Dạ đã khôi phục bảy tám phần.

Ngay lúc này, Chung Quỳ Việt Cức đột nhiên mở hai mắt ra!

Hắn ta như người đuối nước vừa lên bờ, thở dốc từng ngụm, mồ hôi hột lớn khoảng hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống từ trán.

Chung Quỳ Việt Cức lập tức thấy quan tài huyết sắc lơ lửng giữa không trung.

Hắn ta thay đổi sắc mặt, ánh mắt nghiêm nghị.

Cách đó không xa, Ninh Vô Dạ trầm giọng mở miệng: "Việt Cức huynh, ngươi thế nào?"

Chung Quỳ Việt Cức lấy lại tinh thần nhìn Ninh Vô Dạ, khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng liếc nhìn xung quanh.

Đã thấy điện quang chiếu sáng khoảng hoang mạc này, có vài dị tộc điên dại đứng bên ngoài chín cột đá che trời, đều không suy nghĩ gì ngước nhìn quan tài huyết sắc.

Ngoài ra, còn có một Hồ yêu đã thức tỉnh, cùng hai tên tu sĩ Nhân tộc quần áo đẹp đẽ vẫn đang nhắm hai mắt, còn đang ở trong Đọa Tiên mộng cảnh.

Lúc ánh mắt Chung Quỳ Việt Cức đảo qua Ngọc Tuyết Chiếu rất bình tĩnh, không có địch ý gì, ngược lại lúc nhìn Bùi Lăng và Kê Trường Phù không nhịn được cau mày, nhưng cuối cùng không nói gì.

Rất hiển nhiên, hiện tại chỉ có hắn ta, Ninh Vô Dạ và Hồ yêu thoát khỏi Đọa Tiên ác mộng.

Lấy lại bình tĩnh, Chung Quỳ Việt Cức hơi mất tiếng nói: "Ta cần khôi phục trước đã."

Nói xong, hắn ta đang chuẩn bị lấy đan dược ra dùng, lại nghe con Hồ yêu kia đột nhiên nói: "Chỗ ta có đan dược chữa thương, đưa cho ngươi."

Không đợi đối phương trả lời, Ngọc Tuyết Chiếu nhanh chóng lấy ra một viên đan dược óng ánh mượt mà, đan văn đẹp đẽ rõ ràng ném về phía Chung Quỳ Việt Cức.

Chung Quỷ Việt Cức khẽ giật mình, không cảm nhận được đan dược có vấn đề gì liền đưa tay nhận lấy, dùng thần niệm quét qua thấy là một viên đan dược cực phẩm, rất thích hợp cho tình huống hiện tại của hắn ta.

Xác định đan dược không có vấn đề, Chung Quỳ Việt Cức khẽ gật đầu, chợt nói: "Tạ ơn"

Thế là, hắn ta ăn đan dược vào bắt đầu khôi phục, trong chốc lát lại không chú ý tới túi trữ vật trên người mình đã biến mất...

Chung Quỷ Việt Cức còn đang khôi phục, Kê Trường Phù cũng đột nhiên mở hai mắt ra!

Lúc này tình trạng của hắn ta rất tệ!

Chẳng những mất đi một cánh tay, đến bây giờ ba vết đao sau lưng chưa từng khỏi hẳn, máu tươi không ngừng chảy ra mang theo sinh cơ của hắn ta.

Mở mắt ra thấy bóng tối nặng nề, Kê Trường Phù thầm thở phào, cuối cùng đã trở lại Vĩnh Dạ hoang mạc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận