Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 999: Cung điện màu trắng (1)

Phía trên có rất nhiều chủng loại dị tộc, phần lớn đều là loại mà trước kia hắn gần như chưa từng gặp, thậm chí còn không gọi được cả tên.

Nhưng liếc mắt qua, hắn phát hiện trong này không có mười tộc nâng khay lúc đoạt hạng nhất Thi Đấu Ngoại Môn.

Xem ra tòa cung điện này là trung tâm của di tích cổ.

Tất nhiên là chỗ nguy hiểm nhất trong nhiệm vụ lần này.

Bùi Lăng ra lệnh cưỡng chế khôi lỗi và oan hồn tiếp tục đi vào bên trong dò đường, nhưng khôi lỗi vừa tiến lên trước, trong chớp mắt chạm đến cửa lớn đột nhiên linh cơ hoàn toàn biến mất, "bang bang" một tiếng ngã xuống, hoàn toàn không có động tĩnh.

Oan hồn muốn xuyên qua cửa, lại biến mất sau một tiếng rít gào.

Thấy thế, Bùi Lăng nhíu mày lại, lại triệu hồi ra vài oan hồn, ra lệnh bọn chúng chui vào từ vị trí vách tường, lại lấy ra khôi lỗi thử đào ra một cái lỗ ở trên vách tường.

Nhưng không ngoài dự đoán, mặc kệ là oan hồn hay khôi lỗi, lúc chạm đến vách tường hoặc là cửa lớn cung điện, hoặc là tiêu tán hoặc là ngã lăn.

Thấy thế, Bùi Lăng trực tiếp cách không vỗ một chưởng về phía cửa lớn.

Oanh!!!

Không giống với những tượng đá đã từng nguy nga hùng vĩ thấy ở ven đường, dù cánh cửa lớn cũng trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, lại không nhúc nhích tí nào.

Không nhận ra xung quanh có bất kỳ dấu vết trận pháp phòng hộ nào, hình như bản thân chất liệu và trọng lượng của cánh cửa lớn này, đã đến tình trạng một kích của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng không thể rung chuyển chút nào.

Bùi Lăng nhướn mày, tiếp theo rút ra Cửu Phách Đao, chém ngang đao.

Keng!

Đao khí gào thét chém trúng cửa lớn nhưng lại không thể để lại chút dấu vết nào ở trên cửa.

Thấy thế, Bùi Lăng đến gần mấy bước, đang muốn tiếp tục thử thủ đoạn khác, đã thấy cửa lớn đột nhiên phát ra tiếng động "tạch tạch tạch", tự động mở ra hai bên.

Trong cung điện tối tăm.

Bởi vì quá rộng lớn, sắc trời nơi đây lại vừa hoàng hôn, dù cho trên đỉnh điện có vô số lỗ thủng chiếu sáng, nhìn qua khe cửa vẫn thấy trong điện không tính quá sáng.

Bùi Lăng lấy ra thần niệm đảo qua toàn bộ cung điện, trong điện trưng bày không ít đồ trang trí.

Trong đó có rất nhiều thứ đến nay còn sót lại chút linh cơ.

Nhưng lúc này gần như không có một vật trang trí nào hoàn hảo, không ít cái bàn đổ đến chia năm xẻ bảy, vụn rơi đầy đất.

Từ mức độ hỗn loạn của nó, hình như không chỉ trải qua một lần cướp sạch.

Hắn kiểm tra một chút, không phát hiện vấn đề gì, lại ra lệnh cho khôi lỗi, oan hồn đi vào bên trong kiểm tra.

Sau khi khôi lỗi và oan hồn đi vào, quanh quẩn đi qua đi lại trong điện, thỉnh thoảng giẫm lên, xuyên qua một vài vật phẩm, cả nửa ngày cũng không phát hiện điều khác thường.

Thế là lúc này Bùi Lăng mới cẩn thận đi vào trong điện.

Nhưng hắn vừa bước vào trong điện, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng "rầm", cửa điện nặng nề lập tức đóng chặt!

Cùng lúc đó, toàn bộ vách tường, nóc nhà, mặt đất xung quanh sáng lên từng đường vân huyết sắc, trong nháy mắt trận pháp kích hoạt, tất cả lối ra vào đều bị phong tỏa.

Bùi Lăng nhướn mày nhanh chóng dò xét xung quanh.

Đã thấy trong điện tối tăm phủ tro bụi thật dày, khắp nơi trong tầm mắt đều là dấu vết đập phá.

Dường như nơi đây đã xảy ra rất nhiều lần hỗn loạn.

Ở chỗ càng sâu hơn, vị trí sát vách tường bày đủ loại pho tượng màu đen.

Nhìn kỹ, những pho tượng này đều là dị tộc giống hình ảnh trên cửa lớn.

Điều này khiến Bùi Lăng lập tức nhớ tới trước Triêu Na hành cung của Lệ sư tỷ cũng có một đám tượng đá đen nhánh, sinh động như thật, tràn ngập ác ý.

Nhưng cẩn thận chu đáo, những pho tượng trước mặt và pho tượng trước Triêu Na hành cung vẫn có rất nhiều sự khác biệt.

Mặc dù bọn chúng cũng là màu đen lại không phải khắc đá, càng giống dùng tài liệu gì đó đúc kim một lần duy nhất mà thành, đen nhánh tỏa sáng. Hơn nữa hình dáng vẻ ngoài khác nhau, cao thấp mập ốm khác nhau rất nhiều, chỉ là không có Nhân tộc.

Điều giống nhau duy nhất là bọn chúng đều là kiểu đau khổ gào thét.

Dường như đang chịu đựng đau khổ và tra tấn cực đoan.

Trong đó có một chủng tộc dáng người yểu điệu, tóc dài rủ xuống đến mắt cá chân, bên gáy mọc lên hoa văn mãng xà, hai tay đều có mười ngón tay, nhìn khuôn mặt vốn nên xinh đẹp, nhưng biểu cảm dữ tợn vặn vẹo như ác quỷ.

Bùi Lăng đi qua trước mặt nó, nhìn tiếp ra sau lại là một pho tượng cực kỳ cao.

Mặc dù không có trình độ động một tí vài chục trượng như Cự Nhân tộc, nhưng cũng cao chừng mấy trượng.

Nó ở trần, chỉ có bên hông buộc một cái quần da dài đến gối, lộ ra bắp chân như người thường cùng bàn chân như móng trâu. Nó há to miệng lộ ra răng nanh sắc bén như đang cuồng loạn gào thét.

"Bộp, bộp, bộp..." Trong điện vắng lặng im ắng, chỉ có tiếng bước chân Bùi Lăng không nhanh không chậm đi vào chỗ sâu.

Chẳng mấy chốc hắn thấy mười pho tượng đứng thẳng ở chỗ sâu nhất.

Mười pho tượng này khác với trăm tộc đã thấy lúc trước, mặc dù vẻ mặt trăm tộc đau khổ nhưng cũng không có vết thương hoặc là quản chế.

Nhưng mười pho tượng này đều bị đao búa cắm trên người, đóng đinh lơ lửng ở trên vách điện.

Bùi Lăng ngước đầu nhìn mười pho tượng này, con ngươi hơi co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận