Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1495: Đạo tâm như thế (2)

Chỉ có điều, say mê một lát, Văn Nhân Linh Sắt đột nhiên nhíu mày: Xúc cảm này... Đối phương là Ngô Tầm An đã làm nhục nàng vào ngày đó!

Nàng đột nhiên lấy lại tinh thần, trong lòng lập tức giận dữ.

Ma môn tặc tửt Độ Ách uyên đã vỡ nát, kẻ này lại chưa chết!

Vừa nghĩ như vậy, Văn Nhân Linh Sắt vừa nửa quỳ xuống, trước đó trong trận chiến đơn độc cản quần ma, nhuyễn giáp trên người nàng có chỗ tổn hại, lúc này một gối chạm xuống, đường cong nhìn thấy mà giật mình lộ rõ. Vòng eo nàng tinh tế mềm dẻo như là cành liễu ngày xuân, giữa nhuyễn giáp tàn tạ lộ ra vẻ trắng sáng như tuyết, như mặt trời mùa xuân hoà thuận ấm áp, ánh sáng trắng bạc hơi lung lay, sự phồn vinh dập dờn đặc biệt thuộc về ngày xuân khiến người nhớ tới trăm cỏ nảy mầm, dần che đậy khí tức của đám cỏ khô.

Hô hấp của Văn Nhân Linh Sắt càng gấp gáp hơn, sắc mặt trắng nõn dần trở nên đỏ bừng, làm như thế rất không ổn!

Nhất là, trước đó đối phương còn làm nhục nàng trước mặt mọi người.

Nhưng đây là đạo tâm của nàng...

Nghĩ tới đây, Văn Nhân Linh Sắt lại lặng lẽ nhìn xung quanh, xác định [Tru Ác Kỳ] đã rời đi, xung quanh không có sinh linh nhìn thấy, tay chân rất vụng về cởi đai lưng của Bùi Lăng...

Đọa Tiên mộng cảnh.

Chiếu ngục.

Trước cửa giáp sĩ đứng trang nghiêm, đao thương như rừng, bầu không khí nghiêm nghị tràn ngập.

Vẻ mặt của người đi đường xung quanh đều rất vội vàng, không ai dám ở lại đây.

Hư không nhúc nhích một trận, Bùi Lăng và Trang Thục công chúa lập tức xuất hiện dưới thềm đá.

Thủ vệ giáp sĩ lập tức cong gối hành lễ, chợt bẩm báo: "Thượng tiên, điện hạ, tế phẩm đã được sắp xếp xong xuôi."

Trang Thục công chúa khẽ gật đầu, đi vào bên trong.

Giáp sĩ vội vàng rất cung kính mở cửa lớn.

Công chúa và Bùi Lăng chậm rãi đi vào bên trong, đi vòng qua một bức tưởng rộng lớn, bên trong là một đình viện cực kỳ rộng lớn.

Hai người không ngừng bước chân, đi xuyên đình qua hành lang, cuối cùng đi đến trước một cánh cửa cao lớn, cánh cửa này khắc Bệ Ngạn, khí thế túc sát.

Sau khi mở ra, bên trong là một căn phòng bày đầy hình cụ, cuối căn phòng là đường hành lang tĩnh mịch hẹp dài.

Hai bên đường hành lang là từng cánh cửa nhỏ hẹp, đều là nhà tù.

Lúc này tiếng hít thở đục ngầu, hiển nhiên trong đó giam giữ rất nhiều tù phạm.

Trong nhà tù nào đó, vẻ mặt Loan Kiệu Khanh, La Đô, Tả Cảnh Hành và Thanh Yếu đại yêu nghiêm nghị.

Bọn họ đã thử mọi cách, đều không thể mở cánh cửa nhà tủ trước mặt. Lúc này, chợt nghe cửa lớn bên ngoài vang lên tiếng mở khóa, sau đó một nam một nữ đi đến.

Nam tử kia dùng mũ trùm che đậy khuôn mặt, toàn thân trên dưới đều che phủ cực kỳ chặt chẽ, chỉ có thể phán đoán giới tính của hắn từ thân hình, ngoài ra không nhìn thấy cái gì hết. Nữ tử thì mắt phượng môi son, da sáng trắng hơn tuyết. Nàng mặc quần áo đẹp đẽ, trâm cài vòng ngọc, eo đeo mỉnh châu, cánh tay đeo vòng phỉ thúy, mặc dù trên trân còn hơi ngây thơ, cách ăn mặc long trọng như thế, lại thêm vẻ quý khí tự nhiên, không hề dung tục, chỉ cảm thấy nghỉ thái vạn phương.

Đám người Loan Kiệu Khanh lập tức nhướn mày, rõ ràng hai người này không phải ngục tốt hoặc phạm nhân!

"Thiếu nữ này quần áo hoa lệ, nhìn cử chỉ thần thái có vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến đã lâu, chắc là thân quyến quan gia hoặc bản thân là quan gia" Loan Kiệu Khanh nhanh chóng truyền âm cho đồng bạn: "Không thấy dáng vẻ của nam tử kia, không biết có phải vị 'Yểm' tiên kia hay không?"

La Đô trầm ngâm: "Nếu là vị 'Yểm' tiên kia, không biết phải bỏ ra thẻ đặt cược gì, hắn mới chịu thả chúng ta rời đi."

Sau khi Tả Cảnh Hành nhìn quanh một vòng, khẽ nhíu mày:

"Trước tiên yên lặng theo dõi thay đổi, tiểu thế giới này có điểm gì đó là lạ..."

Đại yêu Thanh Yếu không lên tiếng, ánh mắt lấp lóe đánh giá người tới.

Ba người một yêu đều tỏ ra cẩn thận.

Lúc này, Bùi Lăng đang chậm rãi đi đến chỗ sâu trong đường hành lang, đột nhiên cảm thấy trước ngực như đụng phải cái gì đó, cảm giác ôn nhu mềm mại...

Hắn lập tức khẽ giật mình, có người chạm đến nhục thể của hắn Ở trong hiện thực!

Nhưng không đợi hắn biết cụ thể chuyện gì xảy ra, đột nhiên một cảm giác run rẩy không thể hình dung, xen lẫn sự tốt đẹp không thể nói ra như điện giật truyền khắp cả người hắn!

Ngay sau đó, Bùi Lăng suýt nữa trực tiếp ngã một phát ở trong mộng cảnh, hắn vội vàng dừng bước.

"Trước... Chờ chút!" Vẻ mặt Bùi Lăng cực kỳ mất tự nhiên nói.

Nghe vậy, Trang Thục công chúa chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, lại không nói cái gì, yên lặng đứng bên cạnh Bùi Lăng.

Tù phạm dị tộc trong lao ngục hai bên đường hành lang nghe thấy giọng Bùi Lăng không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng ba người một yêu kia lại đột nhiên chấn động!

Chỉ cảm thấy một giọng nói hỗn loạn, sa đọa, bạo ngược, điên cuồng trực tiếp nổ tung trong đầu bọn họ!

Ý chí của bọn họ gần như lập tức tan rã, quanh người mất khống chế bắt đầu nhiễu sóng. Huyết nhục, gân cốt, tư duy... Điên cuồng lôi kéo, xoay tròn, sinh sôi, nhanh chóng đọa hóa về một phía nào đó không biết.

Đúng vào lúc này, một luồng lực lượng cường đại, âm u lạnh lẽo, quỷ quyệt, to lớn đột nhiên xuất hiện rót vào trong cơ thể của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận