Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2438: Thánh Tử ma môn!

Chỉ có điều, nhìn hồi lâu tiên nhân cũng không nhìn ra cái gì không đúng.

Hắn ta chậm rãi thu hồi ánh mắt, không còn quan tâm việc này.

Tiên phàm khác nhau.

Lần này hắn ta hạ giới là vì xử lý phong ấn Đọa Tiên, còn có tìm kiếm người phá hỏng phong ấn.

Dù trận đạo kiếp này đặc thù thế nào, đều không nằm trong sự quản lý của hắn ta...

Thanh Yếu sơn.

Cốc vắng.

Mây đen như biển cả treo trên trời, trùng điệp, ngang không bờ bến.

Trong tầng mây, điện quang cuồn cuộn như sóng to gió lớn, sôi trào mãnh liệt.

Thiên uy kinh khủng tuyệt luân tràn ngập toàn bộ phương thiên địa này.

Bỗng nhiên, một đạo lôi đình to khỏe như núi đánh xuống.

rầm rầm rầm! !

Lấy cốc vắng làm trung tâm, cỏ cây đều đổ rạp ra bốn phương tám hướng, điện quang nổ tung trời cao, ánh sáng trắng to lớn bao phủ vạn vật.

Mùi khét truyền ra cả vùng, cát bay đá chạy, từng mảng lớn tính chất như lưu ly xuất hiện trên mặt đất trong vòng ngàn dặm, loang lổ bên mép cái hố như nấm.

Toàn bộ yêu tộc Thanh Yếu sơn đều rối loạn không yên: "Xảy ra chuyện gì?"

"Kiếp lôi"

"Tại sao lại có kiếp lôi đáng sợ như vậy..."

Còn chưa trò chuyện vài câu, tất cả tiếng động đều bị lôi đình nuốt hết.

Một vài yêu tộc quá gần kiếp lôi, lúc này đã bị chấn động đến trong tai vù vù, choáng đầu hoa mắt, nhưng ngay sau đó yêu khí cuồn cuộn bành trướng mà tới, cứ thế xông phá kiếp vân nặng nề.

Tất cả yêu tộc chịu ảnh hưởng từ thiên kiếp thoáng qua biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại kiếp lôi gào thét.

Lại là Yêu Đế tự mình ra tay, dời đi tất cả yêu tộc ở gần khu vực thiên kiếp.

rầm rầm rầm...

ầm ầm ầm ầm ầm...

rầm rầm rầm...

Trong chốc lát, thiên kiếp cuồn cuộn, lôi âm huy hoàng, tiếng rền vang đinh tai nhức óc tràn ngập thiên địa như vô cùng tận, bóng dáng Bùi Lăng hoàn toàn bị lôi đình như kình sóng vạn trượng nuốt hết.

Giữa thiên địa ánh sáng tím xanh rực rỡ, chôn vùi hết thảy.

Trên vùng quê hoang vắng, một tòa thành trì quy mô không lớn yên tĩnh đứng sừng sững.

Mưa to như trút nước.

Cửa lớn màu son đóng chặt, phủ đệ chiếm diện tích rộng lớn phủ phục như thú.

ầm ầm!

Một tiếng sét nổ vang trên trời cao, cả tòa phủ đệ như chấn động theo.

Trong độc viện vắng vẻ, một thiếu niên mặc quần áo hơi cũ đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trên giường.

Hắn thở dốc từng ngụm, đưa tay nâng trán, đầu hơi đau nhức, hình như hắn đã có một giấc mơ rất dài, nhưng bây giờ tỉnh lại cũng không nhớ rõ cái gì.

Lúc này chỉ cảm thấy trong lòng như chặn ngang một ngụm uất khí khó mà phun ra, buồn bực đến khó chịu.

Thiếu niên đưa tay kéo màn ra, xoay người ngồi dậy từ trên giường, đã thấy đây là một căn phòng rộng rãi nhưng bày biện đơn giản.

Dụng cụ, đệm chăn, trướng màn các loại đều có nhưng đều khá cổ xưa, rất nhiều nơi còn tróc sơn, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra vẻ tinh tế ngày xưa.

Đây là... Nơi nào?

Thiếu niên cau mày, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt vô cùng quen thuộc, lại không nghĩ ra rốt cuộc đây là đâu...

Còn có, hiện tại hắn nghĩ không ra tên của minh...

Két két!

Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, một thiếu nữ ăn mặc như nha hoàn đi đến.

Nàng thấy thiếu niên, lập tức nói: "Thất công tử, ngươi đã tỉnh, gia chủ đang chờ ở chính đường."

Trong lòng thiếu niên dần bình tĩnh lại, hắn há hốc mồm, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nha hoàn trước mắt, nhưng trong miệng lại không phát ra tiếng nào.

Nhưng ngay sau đó dường như nha hoàn biết hắn muốn hỏi điều gì, lập tức bình tĩnh nói: "Nơi này là Bùi phủ Lộc Tuyền thành"

"Tục danh của Thất công tử là Bùi Lăng..."

Bùi phủ?

Bùi Lăng?

Nghe cái tên cực kỳ quen thuộc này, thiếu niên dần khôi phục một chút trí nhớ mơ hồ...

Phải!

Hắn là Bùi Lăng ở Bùi phủ Lộc Tuyền thành!

Tu vi hiện tại là Luyện Khí tầng hai...

Lúc này, nha hoàn đã mang tới áo ngoài trên kệ áo, mặc cho Bùi Lăng, chợt vịn cánh tay của hắn bước ra ngoài.

Nàng vừa đi vừa nói: "Lần này gia chủ để công tử đi qua, là vì thời gian phát nguyệt lệ đã đến."

"Hôm qua vừa có một nhóm Thối Cốt đan, gia chủ tỏ ý có thể cho công tử một phần..."

Lúc đang nói chuyện, chủ tớ chạy tới cửa, Bùi Lăng đưa tay đẩy cửa ra vào khép hở ra, chỉ một thoáng cảnh tượng ngoài cửa lập tức xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Không hề thấy bóng dáng đình viện thanh u đã đoán trước, thứ xuất hiện ở trước mặt hắn lại là núi thây từng đống, huyết hải cuồn cuộn!

Bùi Tuyên, Bùi Vinh, kế mẫu, Bùi Đồ, gia lão... Chưởng quỹ cửa hàng, hàng xóm, sĩ tốt thủ thành... Đều chân cụt tay đứt, có người chỉ còn nửa bên thể xác, còn có người chỉ còn lại một cái đầu...

Cả tòa Lộc Tuyền thành cũng bị tàn sát toàn bộ ở đây!

Từng đôi mắt chết không nhắm mắt nhìn thẳng về phía Bùi Lăng, oán giận, không cam lòng, đau khổ, bất lực, tuyệt vọng... Như ngưng tụ thành thực chất, quanh quẩn bên cạnh phòng ngủ không vung đi được.

Đầu tiên Bùi Lăng khẽ giật mình, sau khi kịp phản ứng sắc mặt đột nhiên hoàn toàn thay đổi.

Bùi phủ...

Lộc Tuyền thành...

Đồ thành diệt tộc!

Là ai làm?

Là ai làm!

Trong lòng Bùi Lăng lập tức dấy lên lửa giận vạn trượng, một lát trước còn bình tĩnh, ấm áp, thoáng cái đã võ thành mảnh nhỏ, huyết sắc chiếu rọi con ngươi như cũng xâm chiếm toàn bộ tâm thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận