Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1778: "Tất"

Bỗng nhiên, bên tai Bùi Lăng vang lên truyền âm của "Tất": "Chủ thượng, ở Nhạn Hồi cốc có tung tích của thủ hạ Hồng Phấn tân nương."

Hả?

Hồng Phấn tân nương đã tìm tới?

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lập tức tập trung ý chí, lần này Hồng Phấn tân nương tiến vào cánh cửa thứ hai, chỉ dẫn theo một vị thủ hạ là vị "Tù" cảnh giới Hợp Đạo kia!

Thực lực chân chính của đối phương tương đương với "Tất".

Chỉ có điều, hiện tại lại không biết "Tù" đã khôi phục tu vi như thế nào, nếu mình tự ra tay, nguy hiểm quá lớn... Cứ để "Tất" đi trước thăm dò một chút!

Thế là, Bùi Lăng lập tức truyền âm trả lời: "Ngươi đi gặp thủ hạ Hồng Phấn tân nương một chút, nếu có thể chém giết nó, không cần nương tay."

"Nếu không thể cứ cố hết sức ngăn chặn."

"Toàn bộ Nhạn Hồi cốc có rất nhiều bố trí do ta để lại."

"Ngươi có thể tùy ý điều động"

"Tất" trầm giọng nói: "Vâng!"

Truyền âm kết thúc, Bùi Lăng lập tức tay lấy ra Truyền Âm Phù màu đen, sau khi thôi động, trong phù lục lập tức truyền ra giọng Lệ Liệp Nguyệt: "Bùi sư đệ, sao thế?"

Bùi Lăng nhanh chóng hỏi: "Lệ sư tỷ, các ngươi còn bao lâu có thể đến Cố Ngô thành?"

Lệ Liệp Nguyệt nói: "Tốc độ cao nhất đi đường, ba ngày có thể tới."

Bùi Lăng nói: "Tốt! Đến lúc đó, trước tiên điều tra tà ma Cố Ngô thành là Úc hay Hồng Phấn tân nương"

"Một khi xác định thân phận, lập tức truyền âm cho ta."

Lệ Liệp Nguyệt bình tĩnh nói: "Không có vấn đề."

Căn dặn xong, Bùi Lăng thu hồi Truyền Âm Phù hơi trầm ngâm.

Nếu bên Cố Ngô thành là "Úc", hắn sẽ để Lệ sư tỷ và Yến Minh Họa lập tức rút đi, lại đến Chương Quận tử địa tìm Hồng Phấn tân nương.

Nhưng nếu bên Cố Ngô thành kia là Hồng Phấn tân nương, lại không thể tốt hơn nữa!

Dù sao, hiện tại tình huống bên "Úc" không rõ, nhưng Hồng Phấn tân nương lại phái "Tù" ra.

Hiện tại một mình đối phương làm quỷ, trong cảnh giới ngang hàng không ngăn được hai người Lệ sư tỷ và Yến Minh Họa.

Cho dù Hồng Phấn tân nương bố trí nhiều trận pháp và cạm bẫy ở trong lãnh địa cũng giống như vậy.

Hiện tại, chỉ chờ xác nhận tình huống khôi phục tu vi bên Hồng Phấn tân nương, một khi lực lượng của Hồng Phấn tân nương chưa khôi phục Phản Hư trở lên, hắn sẽ để Lệ sư tỷ và Yến Minh Họa lập tức ra tay phá hủy mộ bia của đối phương, loại bỏ Hồng Phấn tân nương trước!

Chỉ cần Hồng Phấn tân nương bị loại, đến lúc đó chỉ còn một mình "Úc", đối phó sẽ đơn giản hơn nhiều...

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng tán bào ngồi xếp bằng trước mộ bia, hai mắt nhắm lại, lẳng lặng chờ đợi.

Nhạn Hồi cốc.

"Miếu Triệu thị đại tiên"

Miếu nhỏ không lớn lại đầy đủ.

Mặc dù từ đủ loại vết tích, khắp nơi đều có vẻ tang thương như đã xây dựng thời gian rất lâu, nhưng trong tầm mắt không nhiễm trần thế, quét dọn sáng sủa sạch sẽ, gọn gàng, Hương khói lượn lờ tản khắp, mơ hồ có tiếng lẩm bẩm tụng kinh truyền ra, làm người ta không vô thức nín thở tập trung, sinh lòng kính sợ.

Ánh mắt Phó Huyền Tự yên tĩnh bước vào trong miếu, hắn ta vừa đi qua cánh cửa, đã nghe "phanh" một tiếng, cửa lớn sau lưng không gió mà bay, đột nhiên đóng lại.

Hắn ta khẽ nhíu mày, nhìn lại, chỉ thấy cửa lớn đen nhánh kín kẽ, ngay cả một khe hở cũng không có, đóng chặt lại, then cửa phía sau đã cài lại.

Xung quanh trống rỗng, cách đó không xa dựng thẳng một bức tường điêu khắc một tượng thần chiếm cứ hai phần ba phạm vi bức tường, đang khu trục, trấn áp rất nhiều yêu ma quỷ quái.

Trong miếu thờ mờ tối, chỉ có một thân một mình hắn ta.

Phó Huyền Tự lập tức hơi kỳ quái, hắn ta nhớ kỹ, hình như hắn ta không đến một mình?

Nhưng hiện tại làm thế nào cũng không nhớ được còn có đồng bạn nào...

Suy nghĩ một lát, Phó Huyền Tự lắc đầu, trực tiếp cất bước, đi vòng qua bức tường.

Hắn vừa đi vào phía sau bức tường, toàn bộ yêu ma trên bức tường sống lại, bọn chúng ngọ nguậy, giãy giụa, dữ tợn... Chậm rãi leo ra từ trong bức tường, đuổi theo hướng Phó Huyền Tự.

Phó Huyền Tự đứng trong đình viện đưa mắt nhìn quanh, đây là một tòa đình viện nhỏ liếc qua thấy ngay, trải gạch xanh, hai bên xây bồn hoa, trồng không ít hoa cỏ cây cối.

Chính giữa trưng bày một cái đỉnh ba chân, phía trên dựng thẳng cái nắp lầu các hoa cỏ bốn mùa.

Bên trong cắm lít nha lít nhít hương dây cháy hừng hực, hương khói cuồn cuộn không ngừng tản ra, khiến toàn bộ đình viện trông như khói mù lượn lở, giống như tiên cảnh.

Dưới đỉnh là từng yêu quỷ kêu rên cầu xin tha thứ, chịu tất cả hình phạt, dòng máu nội tạng chảy xuôi khắp nơi trên đất.

Phó Huyền Tự quan sát một lát, đi đến chính phòng cách đó không xa.

Trong chớp mắt hắn ta đi qua cái đỉnh, những yêu quỷ vốn đang bị trấn áp đều hóa thành một luồng gió đen âm u lạnh lẽo, đi theo phía sau hắn ta như bóng với hình.

Chẳng mấy chốc, Phó Huyền Tự đi đến trước chính phòng, hai bên cột đỏ điêu khắc quỷ quái, lúc hắn ta đi qua cũng chui ra cây cột, theo sát phía sau.

"Kẹt kẹt."

Cửa chính phòng hở khép bị đẩy ra, lộ ra một gian phòng không lớn.

Căn phòng này không khác nhà nông gia bình thường bao nhiêu, ngay phía trên đặt một cái bàn vuông dùng để trưng bày cống phẩm, phía trên bàn vuông là bàn dài dùng để đặt hương hỏa cung phụng, tế văn, ở trên nữa là một tòa điện thở thấp thoáng rèm màu vàng sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận