Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1689: Bỏ dỡ nghi thức (2)

Hắn ngẩng đầu nhìn lại đã thấy giữa mây khói lượn lờ, hơn phân nửa tế đàn cũ kỹ đã bị vết máu nhuộm qua, màu sắc loang lổ kín kẽ, khắp nơi đều là máu tươi lặp đi lặp lại nhuộm đỏ, bắn tung toé.

Hận ý hùng hậu mênh mông trong nó càng nồng đậm sâu nặng hơn trước đó.

"Úc" và Hồng Phấn tân nương đều đã hoàn thành hiến tết Bùi Lăng thở hổn hển, cảm giác mặt nạ lạnh băng khiến suy nghĩ của hắn dần tỉnh táo lại.

Lúc này, Tiêu Thọ nhíu mày lại, mở miệng lần nữa: "Tranh Nhị, ngươi còn lề mề cái gì?"

"Nhanh!"

"bi lên hiến tết"

"Làm trễ nải canh giờ, sẽ ảnh hưởng đến hy vọng đời đời kiếp kiếp của Tiêu gia đến nay!"

Bùi Lăng đứng tại chỗ không nhúc nhích, không hề có ý đi lên hiến tế.

Thấy Tiêu Tranh thờ ơ, Tiêu Thọ lập tức nhíu chặt chân mày, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm nghị.

Giống như vừa rồi, hắn ta lấy ra bó lớn tiền giấy từ trong tay áo, ném về phía Bùi Lăng.

Tiền giấy bay lả tả đầy người Bùi Lăng, nhưng Bùi Lăng vẫn không có bất kỳ động tác gì.

Nhân cơ hội này, Tiêu Thọ lại lấy ra phù lục nền đen hoa văn đỏ dán lên người hắn. Ngay sau đó, hai tay Tiêu Thọ bấm niệm pháp quyết, bắt đầu nói lẩm bẩm.

Nhưng khác với Tiêu Mông vừa rồi, sau một loạt hành động này, Bùi Lăng vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.

Tiêu Thọ lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng lấy ra càng nhiều tiền giấy nhưng ngay sau đó...

Xoạt!

Một đạo đao khí huyết sắc cô đọng vẽ qua ngang trời, trong nháy mắt chém sạch tất cả tiền giấy, phù lục!

Thế đi của đao khí không ngừng, khí tức bá đạo, máu tanh tản ra toàn bộ từ đường, trong chốc lát lại xua tan đi rất nhiều mùi hương.

Bùi Lăng đưa tay, lại một đạo đao khí huyết sắc ngang nhiên chém rat Lần này, đao khí gào thét tung hoành, chặt đứt bốn nén nhang đang thiêu đốt.

Mất đi hương hỏa chèo chống, tế đàn như vật thật bắt đầu run rẩy, tiêu tán, cùng lúc đó rèm châu mới tự động cuốn lên, lặng yên không tiếng động rơi xuống, lại che kín điện thờ.

Tượng thần bị rèm châu ngăn cản, khí tức khủng bố lớn, tai họa lớn kia lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Hai ngọn đèn lồng trên bàn thờ như có cảm giác, đột nhiên nhảy lên dữ dội, khi thì tăng vọt chiếu khắp từ đường, khi thì yếu ớt như muốn dập tắt.

Toàn bộ từ đường lúc sáng lúc tối, khí tức rét lạnh lại không giảm ngược lại còn tăng.

"Không được!" Sắc mặt Tiêu Thọ thay đổi, nhưng còn chưa kịp làm chuyện gì, ngay sau đó...

"Âm!"

Cửa lớn từ đường đột nhiên mở ra.

"Vù vù vù..."

Cơn gió lạnh nhanh chóng cuốn vào, thổi tay áo bốn người bên trong tung bay, ánh lửa đèn lồng kịch liệt thu nhỏ, dường như trong chớp mắt đã hoàn toàn dập tắt.

Trong bóng tối đột nhiên truyền ra từng đợt tiếng vui cười: "Hì hì ha ha... Hì hì... Hì hì hì hì... Ha ha..."

Lúc đầu tiếng cười đơn điệu, dần dần như càng ngày càng nhiều người tham gia vào.

Vô số tiếng cười bao hàm sự ác ý vang lên từ bốn phương tám, nhanh chóng ngưng kết thành sóng âm cuồn cuộn, gầm thét lao về phía bốn người Tiêu gia.

Trong cơn gió lạnh gào thét, đột nhiên xen lẫn một vài thứ mềm mại.

Nhìn kỹ lại, lại là nhiều đám tóc dài đen nhánh.

Những tóc dài này đến từ trên đỉnh từ đường, mới đầu chỉ là một số sợi, nhưng chẳng mấy chốc như thác nước màu đen, mái tóc đen dài vô cùng vô tận trút xuống, rủ xuống từng đống như giàn trồng hoa Tử Đằng giữa hè.

Từng đôi tròng mắt màu đỏ ngòm mở ra từ trong sợi tóc, không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm bốn người Tiêu gia.

"Hì hì... Hì hì ha ha... Hì hì..." Tiếng cười vẫn còn tiếp tục, cơn gió lạnh ngoài cửa nổi lên bốn phía, nha hoàn mặc váy sam màu chàm hoặc màu xanh, toàn thân đẫm máu đi ra từ trong bóng tối, ngũ quan bọn họ đều đã không còn, chỉ để lại máu thịt be bét lỗ thủng.

Trừng trừng nhìn vào bên trong từ đường.

Dưới làn váy chập chờn, tiếng "soạt" dần lên, một huyết hà hỗn tạp đủ loại khối thịt, di cốt, nội tạng, con mắt, lỗ tai, răng, đầu lưỡi không ngừng phình lên.

Tới gần từ đường từng chút một theo bước chân của đám nha hoàn.

Vẻ mặt Tiêu Thọ thay đổi, vội vàng lấy ra từng nắm tiền giấy từ trong tay áo ném ra ngoài, đồng thời lớn tiếng quát lên với Bùi Lăng: "Tranh Nhi! Mau tỉnh lại!"

"Nhanh chóng tỉnh lại!"

"Đừng bị quỷ quái mê hoặc, ảnh hưởng đến việc lớn của nhà ta!"

Bùi Lăng không để ý đến Tiêu Thọ, thân hình hơi chao đảo một cái, trong khoảnh khắc hóa thành u ảnh trốn vào bóng tối, biến mất không thấy gì nữa.

Vô số sợi tóc rủ xuống từ phía trên từ đường đung đưa như linh xà, quấn về phía ba người còn lại.

Tiền giấy bay múa đây trời nhưng không có bất kỳ tác dụng gì với những sợi tóc này.

"Két: "két".

Sợi tóc nhanh chóng quấn lên cổ, tứ chi, thân thể của ba người, sau đó nắm chặt.

Vẻ mặt Tiêu Thọ căng thẳng nhưng trong khoảnh khắc sợi tóc bao trùm toàn thân hắn ta, bọc hắn ta thành một cái kén màu đen dày, cuối cùng hắn ta khó mà phát ra tiếng động gì.

"Hì hì ha ha... Ha ha... Hì hì...

Váy phất qua tiền giấy đầy đất, khóe miệng đám nha hoàn cong cong, duy trì nụ cười quái dị, tới gần từng bước một.

Bọn họ rất thoải mái vượt qua cánh cửa từ đường, chậm rãi đưa tay.

Dưới tay áo hẹp tiện cho việc lao động là tay trắng phấn nộn, mười ngón mảnh khảnh, nhưng ngay sau đó móng tay hồng nhuận tăng vọt, trong chớp mắt đã hóa thành quỷ trảo xanh đen, hung hăng vồ xuống khuôn mặt ba người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận