Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1960: Ngày quyết chiến

Bốn tên nữ tu áo bào đen dáng thướt tha lại như đánh mất thần trí, nhắm mắt theo đuôi phía sau.

Bùi Lăng ở phòng chính, trước cửa là một đình viện cực kỳ rộng lớn, lót gạch xanh, ao nước xinh đẹp.

Chỉ trong nháy mắt, đám lô đỉnh Thiên Sinh giáo Thi Nam Tử, Liên Đồng Tử, Dư Tử Cơ, Thư Vũ... Lập tức xuất hiện trong đình vốn trống không, sau khi thấy Bùi Lăng nhao nhao uốn gối hành lễ: "Ba ngày không gặp, hình như tâm cảnh của Tiên Đế lại có biến hóa, thật sự đáng mừng!"

"Số trời luân hồi, tạo hóa tròn và khuyết, Bùi thánh tử, ngụy đạo chỉ vì chào hỏi chúng ta đã phung phí rất nhiều, thật sự là đạo tặc của giới này, không bằng nhân cơ hội này thả ra dịch bệnh, giúp đỡ thiên địa đại nghĩa..."

"Thánh Tử chủ nhân, một ngày không gặp như là ba năm, thiếp thân nhớ Thánh Tử chủ nhân, nguyện ra sức trâu ngựa vì chủ nhân...

Bùi Lăng bình tĩnh nhìn các nàng một chút, không nói bất kỳ điều gì.

Ngay sau đó, Lệ Hàn Ca dẫn theo tử đệ Lệ thị cùng Tư Hồng Đạc đến đây, sau khi đi vào cửa tròn lập tức hành lễ nói: "Thánh Tử!"

Bùi Lăng nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía cửa tròn. Sau một lúc lâu, Âu Dương Tiêm Tinh mới mang theo đệ tử một mạch Kiêm Tang vội vàng tới: "Bái kiến Thánh Tử! Chúng ta tới chậm, xin Thánh Tử tha thứ!"

Tuy một mạch Kiêm Tang tu vi hơi thấp nhưng số người đông nhất, lúc này cùng đồng thanh nói, từng người tinh thần vô cùng khoan khoái, phấn chấn, đây sĩ khí, dường như trong ba ngày này đã khổ tu trải qua một phen thoát thai hoán cốt, trông khí thế như hồng.

Bùi Lăng khẽ gật đầu khen ngợi, các đệ tử không cần hắn mỡ miệng đốc thúc đã chủ động chăm học khổ luyện, đây cũng là chuyện tốt. Nhất là đệ tử một mạch Kiêm Tang cũng được coi là thành viên dòng chính trong tổ chức của hắn.

Lúc suy nghĩ xoay chuyển, hắn đưa tay lấy ra chiếc pháp chu cỡ lớn kia, ngắn gọn nói: "Lên thuyền, đi Lam Kinh!"

Mọi người đều mừng rỡ, đồng thanh đáp: "Vâng!"

Lam Kinh.

Đây là thành trì bao la, hùng vĩ, khổng lồ nhất phía trên cương vực của Lưu Lam hoàng triều, cũng là nơi phồn hoa nhất toàn bộ hoàng triều.

Hiện tại lấy tường thành làm ranh giới, trong vòng trăm dặm có trận pháp vận chuyển, cấm chỉ tất cả sinh linh phàm tục và tu sĩ cấp thấp đi vào bên trong, ra vào đều dùng Truyền Tống Trận ngoài trăm dặm để tránh bị ngộ thương.

Trong thành, phố lớn ngõ nhỏ ngựa xe như nước, tất cả quán trà, tửu lâu, khách sạn... Đều dâng lên từng mặt thủy kính.

Lúc này trong mặt kính là một mảnh trời xanh mây trắng, xa xăm bao la.

Trước thủy kính, phàm nhân, tán tu, dị tộc chen chúc, nghĩ trăm phương ngàn kế giành một vị trí thuận tiện quan sát nhất.

"Tin đồn là thật! Vị Thánh Tử ma tông kia thật sự tới khiêu chiến bệ hạ hoàng triều?"

"Tin tức do Thiền Lâu thả ra, sao có thể là giả?"

"Đương nhiên rồi, chỉ không ngờ vị Thánh Tử kia lại to gan như vậy..."

"Ha ha, vị Thánh Tử kia còn không buông tha cho Tông Chủ phu nhân tông môn nhà mình, huống chi là những tông môn khác...

"Nói đến Tông Chủ phu nhân ma tông, chỗ tiểu đạo có ngọc giản ảnh lưu niệm từ Thiên Sinh giáo, chỉ cần tám mươi linh thạch hạ phẩm có thể phục khắc một phần..."

"Ảnh lưu niệm? Vật của Thiên Sinh giáo, tám mươi linh thạch hạ phẩm chắc chắn là giả! Dám công khai bán hàng giả ở hoàng triều, ngươi đừng chạy!"

Màu trắng bạc mới nổi lên nơi chân trời, cả tòa Lam Kinh thành đã trở nên náo nhiệt.

Vô số sinh linh chuẩn bị đầy đủ trái cây nước trà, chậm rãi đợi trò hay.

Bên ngoài đại trận hộ thành Lam Kinh, trên bầu trời có một đám mây trắng phiêu nhiên lơ lửng.

Trên mây như một mảnh lục địa, rừng hoa ao nước vây quanh một tòa thành lâu hùng vĩ, yên tĩnh đứng sừng sững.

Lúc này, trên cổng thành lọng che giương cao, rèm châu từng đống.

Trên bảo tọa chính giữa có một bóng dáng nguy nga đã ngồi ngay ngắn, mười hai chuỗi ngọc trên mũ miện rủ xuống, không thấy rõ vẻ mặt Hoàng đế, chỉ cảm thấy khí tức của hắn ta mênh mông như biển, lại vô cùng bình tĩnh.

Bên cạnh đế tọa sắp đặt bốn chiếc ghế đặc biệt, lần lượt có bốn tên tu sĩ trang phục không hợp với hoàng triều ngồi đó.

Vị thứ nhất là một lão giả áo lam, khuôn mặt hắn ta già nua gầy gò, đôi mắt trầm tĩnh, trong trẻo như anh hài, trong tay cầm phất trần, khí chất an hòa, có ý nhanh nhẹn xuất trần; người tiếp theo là một mỹ nhân mười sáu tuổi, cung trang tiêu trâm, mặt hồng tóc đen, môi hồng rằng trắng, có thể gọi là nghỉ thái vạn phương, loan điểu đậu trên vai nàng, ưu nhã ung dung; bên cạnh nữa là nam tử trúc quan giày đen, áo vải tản ra, hắn ta vác một cây kiếm, tuấn lãng thẳng tắp, kiếm ý quanh quẩn toàn thân; cuối cùng là một tên lão tướng giáp trụ đầy đủ, trên áo giáp của hắn ta đã sớm vết thương chồng chất, vẻ thiết huyết đập vào mặt.

Chính là sứ giả Cửu Nghi sơn, Tố Chân Thiên, Hàn Ảm Kiếm Tông và Yến Tê thành đến đây xem lễ.

Sau lưng bốn người này còn có mấy chục đệ tử trẻ tuổi cung kính đứng hầu, nhìn tu vi khí tức đều là bốn người hậu bối đồng môn.

Những đệ tử này quần áo chỉnh tề, hành động hữu lễ, nhìn qua có thể biết ngay do tông môn lớn nuôi dạy, chỉ có điều hình như phần lớn đều tu vi bất ổn, như có thương tích trong người còn chưa khỏi hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận