Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2422: Giáng lâm (2)

Bùi Lăng nhướn mày, hắn không xa lạ gì với chiêu này!

Ban đầu ở trong cánh cửa thứ hai của tạo hóa chi địa, hắn bị hệ thống điều khiển dùng [Thực Nhật bí lục] tranh đoạt vương vị với "Nghịch", nhưng sau khi thành công lại chỉ lấy được một bộ phận mệnh cách cực ít.

Tình huống hiện tại giống như đúc khi đó!

Đối phương không chỉ có một thân phận này, chỉ cần hắn dùng [Thực Nhật bí lục], đối phương sẽ lập tức đổi thân phận!

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Bùi Lăng không tiếp tục ra tay mà là tiếng nói trầm thấp, lạnh như băng nói: "Bản thể ta đã đến"

Tiếng nói vừa rơi xuống, toàn bộ Bạch Thảo trấn ầm vang chấn động!

Ngay sau đó, cảnh vật ngoài trấn nhỏ, vòm trời phía trên lập tức xảy ra thay đổi, lại là toàn bộ thị trấn tính cả một phần đất bên ngoài trấn đều bị một luồng lực lượng vô cùng cường đại nhổ tận gốc từ mặt đất.

Cùng lúc đó, nguyền rủa nồng đậm đến cực điểm giáng lâm.

Mặt đất, tường đổ, cỏ cây, lương trụ không trọn vẹn... Ỗ trong tầm mắt, tất cả đều sinh ra từng mặt người oán độc lớn khoảng móng tay.

Tất cả mặt người đều cong khóe miệng cao cao, đang điên cuồng cười to.

"Hì hì... Hì hì ha ha... Hì hì..."

Tiếng vui cười bén nhọn chói tai truyền đến từ từng phương hướng, như nước thủy triều như sóng nhét đầy thiên địa, chấn động hư không.

Những mặt người oán độc này lan tràn khắp nơi, chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở trên người "Nghịch".

[Vạn Hồn Chú] !

Nguyễn rủa như là cơn mưa rào vô hình, chẳng mấy chốc bắt đầu ăn mòn toàn bộ Bạch Thảo trấn.

Bạch Thảo trấn.

Ngõ hẹp.

Chung Quỳ Kính Y, Kiều Từ Quang cùng một đám yêu tộc tự mình thi triển độn pháp, điên cuồng chạy trốn trong ngõ nhỏ chật hẹp.

Trên người bọn họ đều là vết máu loang lổ, phần lớn số máu này đều đến từ đồng bạn.

Trong số yêu tộc, mấy yêu tộc thể phách khổng lồ, hành động không đủ nhanh nhẹn, trên cánh tay, trên lưng, bả vai, thậm chí cái cằm đều cắm từng nhánh mũi tên lông trắng.

Máu tươi thuận theo vết thương ào ạt chảy xuôi, dính ướt pháp y của bọn chúng.

Mùi máu ngai ngái đặc biệt tản khắp, màn đêm bao phủ ngõ nhỏ như vô cùng vô tận.

Sắc mặt rất nhiều yêu tộc trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ, bước chân hốt hoảng chạy phía trước Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang, lúc này bọn chúng đều vô thức nghe theo mệnh lệnh của Tứ công chúa và Kiều tiên tử, trong não ngoại trừ chạy vẫn là chạy, lại đã không còn sức suy nghĩ!

Ở phía sau bọn họ... Tiếng bước chân dồn dập vang lên, chẳng mấy chốc trong bóng tối có một bóng người cao lớn nho nhã nhưng không mất vẻ khôi ngô, cùng một bóng người thon gầy mạnh mẽ rắn rỏi lần lượt xuất hiện.

Hai người cất bước đi trong Bạch Thảo trấn tối tăm như đang đi bộ nhàn nhã trong đình viện nhà mình, hiển nhiên vô cùng quen thuộc với địa hình chỗ này.

Bọn họ cầm cung săn trong tay, vác túi đựng tên, lúc truy đuổi cung săn thỉnh thoảng bị kéo căng, buông ra.

Vèo!

Vèo vèo Vèo!

Mũi tên sắc bén xé gió cắt phá bóng đêm, thế đi rào rạt, thắng đến điểm yếu hại của Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang.

Lúc Chung Quỳ Kính Y và Kiều Từ Quang chạy đi, lập tức cảm thấy quanh người rùng mình, cảm giác nguy cơ mãnh liệt đánh tới như có lợi kiếm treo trên đầu sắp rơi xuống!

Vào lúc mấu chốt, Chung Quỳ Kính Y vung ra trường thương trong tay, một đôi vòng tay linh ngọc trên cổ tay lập tức nát thành bột mịn, tất cả phù văn phía trên trường thương sáng lên, chớp mắt chiếu sáng cả ngõ nhỏ.

Tay nàng cầm trường thương, toàn lực quét qua, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc mũi thương chống đỡ mũi tên bắn đến.

Keng! !!

Một tiếng vang đinh tai nhức óc, hai tay cầm thương của Chung Quỳ Kính Y lập tức chết lặng, khí huyết ở ngực sôi trào, trường thương bản mệnh suýt rời tay bay ra nhưng cũng thành công đánh lệch mũi tên.

Cùng lúc đó, Kiều Từ Quang ra tay, một nhánh hoa như vừa bẻ lặng yên xuất hiện, nó hơn một xích, trên cành cây màu nâu có nụ hoa màu trắng lấm ta lấm tấm, vô số phù văn sáng tắt như hô hấp như vật sống.

Đây là pháp bảo bản mệnh của nàng, [Vạn Huyền Chỉ] !

Bàn tay trắng nõn của nàng chỉ một cái, vô số nụ hoa màu trắng nhao nhao rơi xuống như thiên tuyết bay loạn, trong chớp mắt rời đi đầu cành đều hóa thành nguyệt nhận sương sắc như ánh trăng rối tung cắt phá bầu trời, lấy từng đường vòng cung kỳ quỷ chém về phía mũi tên chạm tới mặt.

Cạch cạch cạch...

Không ngừng vang lên tiếng kim thiết chạm nhau dày đặc, sương nhận kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên trảm vào mũi tên, tốc độ mũi tên rất chậm chạp nhưng vẫn bay về phía trước.

Trong tay Kiều Từ Quang bấm niệm pháp quyết, toàn bộ nhánh hoa đột nhiên hóa thành một thanh phi kiếm um tùm, tiếng rít chưa rơi xuống đã ngang nhiên vọt tới bó mũi tên dư thế chưa hết.

Đinh!

Tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, cuối cùng mũi tên bị ép chuyển hướng, hung hăng đóng đinh vào một tòa tường viện bên cạnh, trong khoảnh khắc tường viện tính cả sân nhỏ rộng rãi phía sau bị bắn thành một đống đổ nát.

Bụi mù bay khắp, pháp lực quanh người Kiều Từ Quang trì trệ, khí huyết lên xuống như thuỷ triều, đưa tay đánh ra một chiêu, phi kiếm lại khôi phục thành nhánh hoa xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận