Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1694: "Úc" (1)

Những sợi tơ vô hình trói buộc hắn ta đứt đi từng đoạn.

Trong cơ thể của hắn ta dần có thêm một luồng sinh cơ cường đại, trong giây lát mí mắt hắn ta bỗng nhúc nhích.

Ngay sau đó, mí mắt động càng ngày càng nhiều, càng ngày càng linh hoạt.

Cuối cùng, Tiêu Thọ đột nhiên mở hai mắt ra!

Hắn ta nhẹ nhàng nhảy lên, lập tức vững vàng rơi xuống đất, áo bào lam lũ bẩn thỉu, trên dưới cả người cũng đã không thấy bất kỳ thương thế gì, hành động mạnh mẽ như người thần.

Hơi hoạt động tay chân một chút, cảm nhận lực lượng dư thừa trong cơ thể, Tiêu Thọ lập tức híp mắt cười đắc ý, Vô Diện đại tiên thật sự có pháp lực vô biên!

Nhưng chẳng mấy chốc hắn ta đã giấu đi vẻ vui mừng.

Mông Nhi, Hương Nga, Tranh Nhi đều xảy ra chuyện, nhân lúc ban ngày hắn ta phải nhanh chóng đi hiến tế cho Vô Diện đại tiên một lần nữa, như thế có thể đánh thức ba đứa con của mình!

Nghĩ tới đây, Tiêu Thọ lập tức quay người đi đến từ đường.

Mặt trời mới mọc chiếu xuống, phủ thêm một tầng vàng rực cho ngân hạnh trong đình, vô cùng rực rỡ.

Gió thổi qua đầu cành, lá vàng nhao nhao, sau khi nhẹ nhàng xoay quanh mới rơi xuống mặt đất gạch xanh, chiếu rọi lẫn nhau, càng có về nhẹ nhàng khoan khoái.

"Kẹt kẹt."

Một bóng người quỷ quyệt hiện lên, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hồng Phấn tân nương không chậm trễ chút nào bước vào trong phòng.

Lúc này nàng vẫn mặc áo ngắn tím váy vàng như hôm qua, gấm vóc bên hông kết hình như ý chỉ còn lại một đoạn ngắn ngủi, vạt áo, ống tay áo đều có một chút dấu vết rách nát như vừa đánh nhau, tóc dài búi cao, trâm cài nghiêng, một đôi bông tai vàng ròng bên tai khúc xạ ánh sáng vàng, tản ra ánh sáng chói mắt lạnh băng.

Chỉ có điều, trên mặt lại đeo một tấm mặt nạ bóng loáng như gương.

Sau khi vào cửa, Hồng Phấn tân nương bước nhanh vòng qua bình phong, bắt đầu cẩn thận kiểm tra phòng ngủ thuộc về Tiêu Tranh.

Nhưng nhanh chóng phát hiện Bùi Lăng cũng không ở nơi này.

Hồng Phấn tân nương nhíu mày, tối hôm qua nàng tự mình ra tay tiến hành thẩm vấn Tiêu Thọ. Nhưng miệng đối phương quá cứng, không nói cái gì hết, lật qua lật lại chỉ nói đây là tâm nguyện suốt đời Tiêu gia, liên quan trọng đại, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc ngay thời khắc sống còn vân vân.

Hơn nữa, hồn phách hắn ta như nhận lấy một loại che chở nào đó, thủ đoạn sưu hồn, mê hoặc tâm trí đủ loại không hề có tác dụng với hắn ta.

Bởi vậy Hồng Phấn tân nương chỉ hơi ra tay nặng một chút, chẳng mấy chốc đã dằn vặt đối phương đến chết.

Chỉ có điều, Tiêu Thọ vừa chết, có rất nhiều nha hoàn biến mất, mặt nạ của hắn ta rơi lại.

Nghĩ đến trước đó Bùi Lăng vẫn đeo mặt nạ, lại là người tỉnh táo nhất trong số ba người bọn họ, Hồng Phấn tân nương lập tức làm theo, đeo mặt nạ ở trên mặt của mình, sau đó nhanh chóng phát hiện mặt nạ này có thể giúp nàng giữ vững mệnh cách của mình!

Hiện tại đã là ban ngày, nàng vẫn có thể giữ tỉnh táo, cũng vì mặt nạ trên mặt!

Vấn đề mệnh cách tạm thời được giải quyết, Hồng Phấn tân nương không trì hoãn, đến tìm Bùi Lăng trước tiên.

Đúng vậy, lần này nàng trúng kế của Bùi Lăng, thức tỉnh quá nhiều ký ức Tiêu Hương Nga!

Thậm chí trước lúc tế tự tối hôm qua, đã vô thức coi mình thành Tiêu Hương Nga.

Bùi Lăng lại có thể sớm phát hiện chân tướng mệnh cách, chắc chắn sẽ biết về lần tạo hóa "Chú" này nhiều hơn nàng và "Úc"!

Xác định đối phương không ở nơi này, Hồng Phấn tân nương đang muốn quay người rời đi.

Ngay lúc này: "phanh phanh phanh", một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Ngay sau đó, giọng nha hoàn truyền đến: "Thiếu gia, tiểu tỳ đưa điểm tâm đến."

Hồng Phấn tân nương mặt không đổi sắc, buổi sáng mấy ngày nay cũng có nha hoàn đưa điểm tâm tới cho nàng đúng giờ, nhưng mỗi lần đều bị nàng thuận tay giết.

Cùng là Thiếu chủ Tiêu gia, bên Bùi Lăng cũng có nha hoàn đưa cơm, tất nhiên không thể bình thường hơn được.

Lúc suy nghĩ xoay chuyển, nàng chạy tới cổng, sau đó trực tiếp mở cửa phòng ra.

Người đứng ngoài cửa là nha hoàn thiếu niên mặc váy áo màu chàm, cổ tay đeo vòng bạc, gương mặt trắng thuần, trên Song Thùy Kế cài một đóa hoa cúc màu đỏ thắm.

Mùi đắng của hoa cúc xen lẫn với gió lạnh ngày mùa thu, chầm chậm tản ra.

Nha hoàn thấy Hồng Phấn tân nương, lập tức khẽ giật mình, nói:

"Hương Nga tiểu thư?"

Nàng nhanh chóng kịp phản ứng, lập tức nói: "Tiểu tỳ đưa cho thiếu gia..."

Ầm!

Không đợi nàng nói hết lời, Hồng Phấn tân nương trực tiếp đưa tay đánh một chưởng, đập nha hoàn hôn mê ngay tại chỗ.

Chợt tiện tay đánh một chiêu, hút tới một cái hòm rỗng sơn đỏ mạ vàng khóa thú từ trong phòng. Năm ngón tay như gẩy dây đàn lay động giữa khoảng không, nha hoàn đã ngã xuống đất như con rối bị buộc dây, đứng thẳng lên, chủ động đi vào cái hòm.

"Xoạch"

Cái hòm nhanh chóng đóng lại.

Đây là tế phẩm chuẩn bị cho "Chú"!

Trước khi tới tìm kiếm Bùi Lăng, Hồng Phấn tân nương đã đối chiếu manh mối với "Úc", hiện tại tạo hóa của "Chú" chắc chắn có liên quan với tượng thần "Chú".

Chỉ có điều, bọn họ không thể trực tiếp hiến tế người sống cho "Chứ, như thế rất có thể sẽ xảy ra tình cảnh tối hôm qua, mệnh cách của bọn họ sẽ bị người Tiêu gia chiếm cứt
Bạn cần đăng nhập để bình luận