Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1913: Chiêu đãi chu toàn

"Hiện tại đã ghi toàn bộ vào ngọc giản, kính xin chủ nhân phân phó!"

Nói xong, nàng hơi khom người, hai tay giơ ngọc giản lên đỉnh đầu.

Ngọc giản lập tức bị một luồng lực lượng hút đi, lơ lửng giữa không trung, bay vào trong cánh cửa trước mặt.

"Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi."

Một giọng nam tử trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai Tương Hà.

Tương Hà lập tức khom lưng, cúi đầu đáp: "Vâng!"

Nói xong, nàng lui lại mấy bước, mới quay người rời đi.

Lúc này, trên cửa lớn có vô số phù văn sáng tắt, lặng yên mở ra một khe hở, trong phòng lập tức truyền đến tiếng thở dốc dồn dập, kiều mị lại kiềm chế, trong đó còn kèm theo một vài tiếng kêu đứt quãng khó hiểu... "Chủ nhân": "Tha mạng": "Nghỉ một lát", "Chỉ một lát".

Ngọc giản lơ lửng lập tức bay vào trong phòng, cửa lớn nhanh chóng khép lại.

Tất cả tiếng động thoáng qua biến mất, bên ngoài lại không nghe thấy tiếng vang gì.

Lại qua tròn một canh giờ...

Trong phòng.

Màn vải buông xuống, váy rơi khắp nơi trên đất.

Tóc dài đen nhánh tản ra đầy giường như là tầng mây hiện ra nơi chân trời trước khi mưa rào, lại như nước suối chảm chậm lưu động trong đêm tối, tiếng bước chân nhẹ nhàng rơi xuống, lướt qua trong bóng tối.

Ngọc câu vốn lay động đã nhẹ nghỉ, một trận chiêu đãi vừa kết thúc.

Hai mắt Bùi Lăng hơi khép, đang nằm ngửa ở trên giường. Hai bên cánh tay bị một sợi tóc xanh cuốn lấy, giữa gấm đen như ẩn như hiện, bắp thịt rắn chắc lộ ra rõ ràng không bỏ sót, thỉnh thoảng thấy mưa hồng đúng lúc, uyển chuyển yểu điệu quấn lấy nhau, trông như tường vi dính sương, hoa quỳnh nhiễm mây màu, đẹp không sao tả xiết, tuyệt không thể tả.

Từ lúc rời khỏi U Tố mộ đã ròng rã mười ngày.

Vốn dĩ, Bùi Lăng và Yến Minh Họa đã nói trước sẽ chiêu đãi đối phương ba ngày, nhưng...

Thời gian trôi qua quá nhanh!

Trong vô thức, một lần chiêu đãi này đã là mười ngày mười đêm...

Đương nhiên, ngoại trừ Yến Minh Họa, Băng Thanh mới vào nhân gian có quá nhiều thứ không hiểu. Làm chủ nhân, những ngày qua hắn cũng tay nắm tay, tự thân dạy bảo đối phương rất nhiều quy củ giữa con người...

"Xoạt"

Lúc này, Bùi Lăng đưa tay đánh một chiêu, đã thấy lều vải mở ra, ngọc giản do Tương Hà vừa đưa tới đang lơ lửng giữa không trung phía sau cửa, trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang xông vào trong màn, rơi vào trong tay hắn.

Bùi Lăng cầm ngọc giản áp sát vào mi tâm, bắt đầu kiểm tra nội dung trong đó.

Lần này hắn ở lại U Tố mộ quá lâu, trước khi về tông nhất định phải sớm tìm hiểu rõ ràng mấy chuyện.

Một là đại chiến chính ma đã kết thúc chưa; Thứ hai là tình huống cụ thể của Tông Chủ Tô Ly Kinh; Thứ ba là ở ngoại giới có bao nhiêu người biết việc hắn bị nhốt ở U Tố nộ.

Chuyện thứ nhất rất dễ hỏi thăm được, tin tức trong ngọc giản cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Hai đạo chính ma đã sớm chính thức ngưng chiến.

Ngoại trừ thỉnh thoảng ở những giao giới còn có vài trận chiến quy mô nhỏ ma sát, lại không tạo ra chiến tranh lớn nữa.

Chuyện thứ hai, trong ngọc giản cũng ghi chép rất rõ ràng, Tô Ly Kinh đã bị "Minh Huyết" lão tổ lấy mất vị trí Tông Chủ, hiện tại do Tông Chủ phu nhân Tư Hồng Khuynh Yến tạm thay vị trí Tông Chủ Trọng Minh tông.

Sau cùng là chuyện thứ ba, Tương Hà lại không tra ra tin tức cụ thể.

Ít nhất ở địa giới Trọng Minh tông cùng Vạn Hủy hải này, ngay cả chuyện Thánh Tử mất tích này cũng không có ai nhắc đến.

Nhìn đến đây, Bùi Lăng khẽ gật đầu, sau đó thu hồi ngọc giản.

Tương Hà không tra ra đôi câu vài lời, điều này nói rõ rất ít người biết việc hắn bị nhốt trong U Tố mộ.

Cứ vậy, trên con đường về tông này, chỉ cần ngụy trang tốt, không cần lo lắng gặp phải mai phục của Chẩm Thạch Tô thị...

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lập tức quyết định, có thể trở về tông rồi.

Lão tổ Lệ thị còn đang chờ hắn cứu mạng!

Chỉ có điều, suy nghĩ này vừa xuất hiện, nhìn da tuyết tóc đen, linh lung mềm mại đáng yêu bên cạnh, Bùi Lăng lập tức hơi do dự, hay là... Lại chiêu đãi Yến Minh Họa ba ngày?

Trong lòng do dự như thế, hắn đã duỗi tay ra tìm kiếm Yến Minh Họa.

Hai gò má trắng nõn trơn bóng của Yến Minh Họa như ráng mây màu ở chân trời ngày mùa hè, dấy lên màu sắc xinh đẹp tuyệt diễm, nàng khẽ cắn môi son, không rên một tiếng, mặc cho Bùi Lăng tùy ý làm bậy.

Đôi bên rất ăn ý nhưng ngay lúc Bùi Lăng muốn tiến hành bước kế tiếp, Yến Minh Họa đột nhiên đã nhận ra cái gì đó, hàng mi đài khẽ run, lập tức lên tiếng nói: "Chờ, chờ một chút...

Bùi Lăng không dừng tay, một tay ôm nàng vào trong lòng, tuỳ tiện vuốt ve, cười xấu xa hỏi: "Sao thế?"

Yến Minh Họa lập tức đưa tay, một tấm Truyền Âm Phù vẽ hoa thụ đêm xuân bay ra từ trong túi trữ vật trên móc áo, rơi vào lòng bàn tay nàng.

Gốc hoa thụ trên Truyền Âm Phù đang không ngừng có cánh hoa bay xuống, mỗi một cánh hoa đều có ánh sáng nhạt trong suốt, hiển nhiên là có người muốn truyền âm với Yến Minh Họa.

Yến Minh Họa nhìn qua Bùi Lăng, thở dốc nói: "Cái này là... Là...

Sư tôn... Muốn truyền âm với ta"

"Chắc là ta... Mất tích quá lâu... Sư tôn vội vã tìm ta!"

Nghe thấy là sư tôn của Yến Minh Họa, sắc mặt Bùi Lăng lập tức nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận