Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1816: Đây mới là bộ mặt thật của ta

Có người không nhanh không chậm gõ cửa, nói: "Khách quan, trời đã sáng, có muốn dùng điểm tâm không?"

"Có bánh nướng mới ra lò, sữa đậu nành mới mài, màn thầu mới hấp"

"Nếu khách quan cần, ta sẽ đưa vào."

Bùi Lăng lập tức dừng động tác, tiếng gõ cửa này...

Người áo đen chỉ nhắc hắn nửa đêm gõ cửa đừng mở mắt, nhưng không nói ban ngày có thể mở mắt!

Không thể mở mắt!

Không thể đi ra ngoài!

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng tiếp tục nhắm mắt lại, không để ý tới tiếng động ngoài cửa.

"Khách quan... Khách quan tỉnh chưa?"

"Bánh nướng, sữa đậu nành..."

"Khách quan muốn không?"

Theo tiếng gõ cửa và giọng nói như là tiểu nhị vang lên một lúc, sau đó dần dừng lại.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Bùi Lăng không đứng dậy vẫn nằm không nhúc nhích.

Lại qua một lúc, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc".

"Chủ thượng," Lần này lại vang lên giọng "Tất", hắn ta trầm giọng nói: "Tối hôm qua ta bị tập kích, hiện tại tổn thương rất nặng, cũng may cắt đuôi được truy binh, phát hiện chủ thượng ở đây đặc biệt tới tham kiến..."

"Tiếp theo phải làm thế nào, kính xin chủ thượng chỉ thị..."

Bùi Lăng nghe vậy nhướn mày, nhưng nghiêm túc suy tư một chút vẫn mặc kệ.

"Tất" là quỷ vật U Tố mộ, trước đó đối phương từng nói hắn ta vốn là người chết, sẽ không thật sự tiêu vong trên mặt ý nghĩa.

Đã vậy, dù "Tất" thật xảy ra chuyện gì cũng không sao.

Hiện ở loại tình huống này, vẫn là giữ tính mạng của mình quan trọng hơn...

Trong phòng không có bất kỳ tiếng đáp lại gì, tiếng gõ cửa và tiếng bẩm báo của "Tất" kéo dài một thời gian ngắn, lần nữa dừng lại.

Lại qua một đoạn thời gian rất dài, cửa lại bị gõ vang.

"Cốc cốc cốc."

"Cốc cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa đơn điệu kiên trì không ngừng vang lên, lại không có giọng bất kỳ người nào.

Bùi Lăng nhắm mắt nằm, không hề bị lay động.

Thời gian dần trôi qua, tiếng gõ cửa càng ngày càng nhỏ.

Ngay lúc tiếng gõ cửa sắp biến mất, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết đau khổ của một nữ tử: "A! !"

Trong màn, Bùi Lăng lập tức thay đổi sắc mặt, là giọng Lệ sư tỷ!

Lệ sư tỷ cũng tới dịch trạm này?

Hay... Đây là cạm bẫy?

Chỉ do dự một chớp mắt, Bùi Lăng lập tức đứng dậy, hắn không thể cược!

Hiện tại hắn còn có một viên Thiên Thương Lệ mà sư tôn Dược Dạ Thư cho, nếu là cạm bẫy thật, nhiều nhất chỉ chết một lần.

Nhưng nếu Lệ sư tỷ xảy ra chuyện... Nơi này là U Tố mộ, thủ đoạn cải tử hồi sinh bình thường vô dụng ở chỗ này.

Không hề chậm trễ chút nào, lúc Bùi Lăng xoay người ngồi dậy đưa tay chộp một cái, đã nắm Cửu Phách Đao trong tay, khí tức quanh người bốc lên, pháp lực Phản Hư kỳ lập tức lưu chuyển toàn thân, đã chuẩn bị sẵn toàn lực ra tay, hắn lập tức mở hai mắt ra.

Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện mình vẫn đang nằm, Cửu Phách Đao còn đang uẩn dưỡng trong cơ thể, không lấy ra.

Không gian xung quanh nhỏ hẹp, cái gọi là giường chiếu, màn, căn phòng đều biến mất không thấy, trên dưới trái phải trước sau đều là tấm ván gỗ cũ nát.

Hắn không phải nằm ở trên giường, mà nằm trong một bộ quan tài!

Bùi Lăng khẽ giật mình, lập biết mình trúng kế nhưng trong lòng lập tức nhẹ nhàng thổ ra.

Trong quan tài tràn ngập âm khí như thực chất, hoàn toàn ngâm hắn ở giữa.

Một luồng ác ý vô cùng mãnh liệt với người sống lập tức bao phủ tới như mây đen.

Bùi Lăng nghiêng đầu nhìn đã thấy một nữ tử môi đỏ răng trắng, hoa phục tóc xanh từng tầng như mây đang nằm cùng hắn trong một cái quan tài.

Nữ tử này sắc mặt sáng ngời, xinh như trăng sáng, váy cẩm tú tinh tế xếp chồng uốn lượn, tán hoa vàng ròng cài trên búi tóc lóe ra một chút xíu ánh sáng vàng. Cho dù màu da tái nhợt như tờ giấy không có chút khí tức người sống nào, cứ như xảo người giấy do thợ thủ công dùng tâm huyết làm ra, lại không che giấu được vẻ đẹp tuyệt thế, là tiền bối Tô thị... Vị nữ tu Hợp Đạo từng thấy trong đại đường dịch trạm trước đó!

Lúc này, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của nữ tu đang đối diện với Bùi Lăng.

Trong đôi mắt đẹp sóng sánh đều là ác ý hùng hậu.

Huyễn tượng vừa rồi là bút tích của nàng!

Bùi Lăng lập tức đứng dậy muốn trực tiếp bỏ chạy, nhưng độn pháp lại không thể xuyên qua quan tài, mà đưa tay đẩy nắp quan tài, cái nắp không nhúc nhích tí nào.

Quan tài đã bị đóng đinh!

Hắn thay đổi sắc mặt, còn không kịp thử những cách khác, chỉ chậm trễ chút thời gian đó nữ tu đã duỗi ra hai tay cũng tái nhợt lạnh băng như khuôn mặt, một phát bóp cổ họng Bùi Lăng.

Cảm giác hít thở không thông như thủy triều vọt tới, lạnh băng, rét lạnh, tĩnh mịch, kinh khủng... Khí tức tử vong đột nhiên giáng lâm.

Hai tay Bùi Lăng lập tức bắt lấy cổ tay nữ tu Hợp Đạo muốn cưỡng ép đẩy hai tay của đối phương ra, nhưng lực lượng của nữ tu cực kỳ cường đại, dù Bùi Lăng dùng sức thế nào cũng như vòng sắt vẫn kẹp lại cái cổ hắn, không buông lỏng chút nào khiến hắn không thể tránh thoát.

Lúc này, Bùi Lăng cảm thấy trong thể xác không có chút sinh cơ nào của nữ tu Hợp Đạo như cỏ cây nảy mầm, xuất hiện một chút xíu sinh cơ.

Sinh cơ rất yếu ớt cũng đang không ngừng mạnh lên.

Cùng lúc đó, mệnh cách Bùi Lăng cũng đang không ngừng xói mòn!

Đối phương đang cướp đoạt mệnh cách của hắn!

Bùi Lăng nhanh chóng tỉnh táo lại, trong mắt hiện ra vô số phù văn đan xen, [Vĩnh Chú thần thông] !
Bạn cần đăng nhập để bình luận