Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1964: Chính đạo... Ma đạo...

Sứ giả Yến Tê thành lạnh nhạt nói: "Đại chiến chính ma vừa kết thúc chưa lâu, nếu hắn nguyện ý quy hàng, có thể nâng cao thanh thế chính đạo ta, cũng có thể để khắp thiên hạ đều biết, tà ma ngoại đạo sẽ không lâu dài!"

Hắn ta hơi chuyển động cái cổ, giáp trụ chuyển động theo, tiếng kim thiết va chạm ầm vang rung động: "Nếu hành động lần này của hoàng triều có thể thành công, rất là không tệ"

Nghe giọng điệu của hai người, sứ giả Tố Chân Thiên lại nhíu mày, nàng tóc mây xinh đẹp, mày ngài răng trắng, lúc nhẹ nhăn mày như cành mẫu đơn rủ xuống, thược dược lồng khói, có thể nói là nhan sắc tươi đẹp, mặt mày thướt tha, nói: "Nhưng kẻ này trời sinh tính tình bạo ngược làm liều, từ lúc Trúc Cơ đã tội ác chồng chất, nhìn hành động trước kia, chỉ sợ không có thuốc nào cứu được..."

Phó Đạo Huyến mặt không biểu tình: "Trọng Minh tông mạnh được yếu thua, ngay từ khi làm ngoại môn đệ tử đã bị hoàn cảnh khốc liệt ép buộc đến tình trạng tâm như cầm thú, từ trước đến nay sợ uy không có đức. Tổ tiên kẻ này là ngoại môn đệ tử Trọng Minh tông, gia học uyên thâm, e rằng ma tính sâu nặng đã sớm thâm căn cố đế"

Lúc này, Bùi Lăng cảm thấy khí thế trên người mình càng ngày càng yếu như nến tàn trong gió, ngay cả tu vi cũng bắt đầu chịu ảnh hưởng, trên bầu trời như là vũng bùn vô hình khiến hắn chìm sâu trong đó, mỗi một hành động, ngay cả hô hấp cũng đặc biệt nặng nề, không nhịn được lông mày cau chặt.

Ở đối diện hắn, Hoàng đế còn đang nói tiếp: "Ngươi đã muốn truy tìm đại đạo, có biết từ lúc bắt đầu tứ tông ma đạo đã đi lầm đường lạc lối."

"Cho dù tu vi cao tuyệt, vẫn có thiên địa gánh chịu."

"Cho dù đánh vỡ thiên địa, sinh tồn hư không, nhưng trong mênh mông có thấy ai phi thăng?"

"Có thể thấy dựa vào cướp giật hoàn thiện bản thân, phóng túng đến cực hạn cũng chỉ một thân một mình"

"Đại đạo chân chính càng ở chỗ đức hạnh."

"Nếu đạo hữu cảm thấy hứng thú với những đạo lý này, chúng ta có thể kề đầu gối nói chuyện lâu, nhất định biết gì nói nấy."

"Đạo hữu đang lạc đường, càng chạy càng sai, mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa muộn."

"Kính xin đạo hữu nghĩ lại!"

Rất nhiều tán tu và lê dân phía dưới nghe thấy cuộc nói chuyện này đều nghẹn họng nhìn trân trối, Thánh Tử ma tông đến khiêu chiến Hoàng đế hoàng triều, đã khiến bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng, không thể nào hiểu được.

Lại không ngờ đại chiến sắp mở ra, Hoàng đế hoàng triều lại chủ động mời chào Bùi Lăng trước mặt mọi người?

Đây là tình huống như thế nào?

Còn có, ma đầu kia sẽ đồng ý sao?

Trên vòm trời, sắc mặt Bùi Lăng bình tĩnh lắc đầu, từ khi hắn Luyện Khí nhập đạo, vừa đạp vào con đường tu luyện, mục đích của hắn là tìm tông môn chính đạo, cần cù chăm chỉ tu luyện.

Về sau trở thành đệ tử Trọng Minh tông, thấy được ma môn âm u, máu tanh, hắn càng hướng tới tông môn chính đạo.

Nhất là sau khi Trúc Cơ đến Lưu Lam hoàng triều du lịch, cảm nhận được tác phong khác biệt quá nhiều giữa hoàng triều và Trọng Minh tông, càng thêm hâm mộ.

Nhưng lúc đó hắn đã được Lệ thị nâng đỡ, chịu rất nhiều ân huệ của Lệ thị. Cho nên, dù vô cùng thích tập tục hoàng triều, đại điển luận đan chưa kết thúc, hắn đã để lại rất nhiều đan dược, nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi trở thành chân truyền, xảy ra việc kia với Tư Hồng Khuynh Yến, gần như trong vòng một đêm đã khiến bên chính đạo người người kêu đánh... Lúc đó, Bùi Lăng sứt đầu mẻ trán, căn bản không rảnh để ý tới.

Lúc đại chiến chính ma, thấy tình trạng thê thảm của rất nhiều sinh linh vô tội chính đạo, Bùi Lăng dần dần thấy được bản chất thế giới này, hắn bắt đầu hiểu rõ chính đạo, cũng bắt đầu hiểu rõ ma đạo...

Sau đó, hành trình Vĩnh Dạ hoang mạc, trà trộn vào Độ Ách uyên tu luyện, tạo hóa U Tố mộ... Mối quan hệ giữa hắn và chính đạo càng ngày càng sâu, nhưng thân phận Thánh Tử ma môn của hắn cũng càng ngày càng nặng nề.

Hiện tại, tiên lộ cố định, hắn khâm phục chính đạo hy sinh vì nghĩa, khen ngợi bọn họ cương trực công chính, thích bọn họ chúng sinh bình đẳng...

Chỉ có điều, hiện tại hắn là Thánh Tử Trọng Minh tông, ở Trọng Minh tông kia, hắn có một người làm bạn nhiều năm, đạo lữ lâu ngày tình thâm, có rất nhiều sư tỷ sư muội ủng hộ hắn, đi theo hắn, có những thuộc hạ e ngại nhưng cũng trung thành của hắn...

Hắn đã sớm không phải một thân một mình, trên người gánh vác vô số trách nhiệm, dựa vào, hi vọng, hắn không thể phụ lòng những người tín nhiệm mình!

Nếu thật sự đi thẳng một mạch như vậy, bội bạc, ích kỷ, mới thật sự là nhập ma đạo!

huống chi, từ lúc hắn tới khiêu chiến đất hoang Lưu Lam hoàng triều, tiên lộ đã bắt đầu!

Có thể hiện tại tu vi của hắn còn kém, khí thế có thể thua, danh vọng có thể giảm, duy chỉ có đạo tâm không thể loạn!

Phải giữ vững bản tâm, mới là chân ngã!

Nghĩ đến đây chỗ, Bùi Lăng lập tức nghiêm túc nói: "Đa tạ lòng tốt của tiền bối, nhưng thứ cho ta không thể phản bội Thánh ông.

Hoàng đế nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ tiếc hận: "Đã vậy, vậy theo lời mời của ngươi, ngươi và ta đánh một trận."

"Ngươi là hậu bối, tu vi mới chỉ Phản Hư, trẫm không muốn lấy lớn hiếp nhỏ, sẽ nhường ngươi mười chiêu."

"Sau mười chiêu, trẫm lại ra tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận