Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1734: Ân oán giang hồ (2)

Về phần dùng hệ thống uỷ thác thuật pháp khác, cũng không khác với [Thực Nhật bí lục] lắm, trong lúc uỷ thác tu vi của hắn hoàn toàn khôi phục, một khi uỷ thác kết thúc sẽ lập tức trở về Luyện Khí kỳ.

Cũng không biết lúc mình khôi phục tu vi, đám người Lệ sư tỷ có khôi phục tu vi theo không... Không! Chắc chắn đám người Lệ sư tỷ không chịu ảnh hưởng.

Nếu không vừa rồi "Tất" và "Đề" không thể xảy ra chuyện!

Nói cách khác, hiện tại hắn sử dụng hệ thống tu luyện, ngoại trừ lãng phí thời gian, không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa...

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lập tức lắc đầu.

Trong cánh cửa thứ hai này, rõ ràng quy tắc còn nghiêm cẩn hơn cánh cửa thứ nhất rất nhiều, hiện tại tạm thời hệ thống không có tác dụng, cũng chỉ có thể tiếp tục dựa theo quy tắc trên bia mộ.

Máu tươi, sợ hãi, căm hận, oán niệm...

Máu tươi thì không cần, thân là tu sĩ, hắn cũng không làm chuyện tàn sát phàm nhân như thế.

Hơn nữa ở một chỗ chết quá nhiều người, rất dễ lộ vị trí, hiện tại hắn chỉ sợ...

Đang nghĩ ngợi, bên tai Bùi Lăng chợt nghe tiếng động loáng thoáng, dường như có hai đám nhân mã đang đánh nhau cách đó không xa.

Hắn lập tức tâm niệm vừa động, vận dụng hết thị lực nhìn về hướng tiếng động truyền tới...

Trong vùng bỏ hoang, đuổi cùng trốn.

Một nam tử áo bào đen toàn thân vết máu loang lổ, chăm chú lôi kéo cánh tay của một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, đang chạy thật nhanh.

Phía sau bọn họ có mười mấy người bịt mặt tay cầm trường đao, vết máu trên lưỡi đao chưa khô, đuổi sát không bỏ.

"Lâm Trung, ngươi chạy không được!"

"Giao ra ấu tử Lâm gia Lâm Phong, giữ lại cho ngươi một mạng!"

"Lâm Trung, cả nhà Lâm gia hủy diệt, ngươi cần gì phải dựa vào nơi hiểm yếu chống lại? Giao tên nghiệt chủng Lâm Phong này ra, từ đây quy ẩn giang hồ, sinh con dưỡng cái, có gì không tốt?"

"Lâm Trung, đừng quên, phụ mẫu Lâm Phong đều là kẻ bội bạc, tội đáng chết vạn lần! Bọn họ đã đền tội, chẳng lẽ ngươi muốn rơi xuống tình cảnh giống vậy?"

Người bịt mặt từng bước ép sát, từng câu tru tâm.

Nam tử áo bào đen Lâm Trung mắt điếc tai ngơ, chỉ kéo thiếu niên Lâm Phong vùi đầu lao nhanh.

Nhưng Lâm Phong nghe được một câu cuối cùng, lại không kìm nén được, bi phẫn hô: "Nói linh tinh! Cha mẹ ta đều quang minh lỗi lạc, thẳng thắn cương nghị, sao có thể làm ra việc bội bạc như vậy? ! Đều là đám người gian ác các ngươi mưu đồ làm loạn, vu oan hãm hại!"

"Lâm Phong ta thể, dù thịt nát xương tan, vĩnh thế không được siêu thoát, cũng phải chém các ngươi thành muôn mảnh! !"

"Ta nhất định sẽ báo thù rửa hận cho cả nhà Lâm gia!"

Người bịt mặt nghe vậy, không những không giận còn cười: "Ha ha ha ha ha ha... Đúng là Lâm thiếu gia, có dũng khí!"

"Chỉ có điều..."

Còn chưa nói hết câu, hắn ta trở tay lấy ra một cái nỏ, nhắm ngay sau lưng Lâm Phong, bóp cò.

Vèo!

Mũi tên mau lẹ như điện, bay thẳng đến điểm yếu hại của Lâm Phong.

Lâm Trung hoảng sợ, lúc này hắn ta đã là nỏ mạnh hết đà, lại không ngừng mang theo Lâm Phong né tránh, lúc suy nghĩ thay đổi thật nhanh không rảnh suy nghĩ nhiều, đột nhiên nhào về phía sau lưng Lâm Phong.

Phốc phốc.

Tiếng mũi tên đâm vào người nặng nề truyền ra, khóe miệng Lâm Trung rướm máu, tên nỏ hoàn toàn chui vào trong cơ thể hắn ta, đâm thẳng vào sau lưng đến trước ngực, toàn thân hắn ta như rơi vào hầm băng, lực lượng và sinh cơ đều rút xuống như thủy triều.

Dùng chút sức lực sau cùng, Lâm Trung một tay đẩy Lâm Phong về phía trước, hô lớn: "Mau trốn! !"

Tròng mắt Lâm Phong như nứt ra, điên cuồng hô: "Trung thúc! !!"

vùi!

Trường đao phá không mà tới, vẽ qua một đường vòng cung sáng như tuyết giữa không trung, trong khoảnh khắc chém đầu Lâm Trung xuống, máu tươi tuôn ra, còn mang theo máu tươi ấm áp giội tung tóe tứ phương, dính đầy mặt Lâm Phong.

Hận ý trong mắt Lâm Phong ngập trời, hắn ta thật hận! !!

Hắn ta hận kẻ thù hãm hại phụ mẫu, hận những chó săn này đuổi giết, hận mình quá yếu đuối... Nếu mình là những cao thủ hạng nhất trên giang hồ, ví dụ như Nam Khương Bắc Chu, ví dụ như Tổng tiêu đầu Phúc Nguyên tiêu cục Lộ Hồn, có thể bảo vệ phụ mẫu, bảo vệ Trung thúc, bảo vệ tất cả người bên cạnh!

Đủ loại thảm kịch sẽ không xảy ra! !

Không tiếp tục nói lời tàn nhẫn gì nữa, Lâm Phong quay đầu bỏ chạy.

Hắn ta không thể để Trung thúc chết vô ích, hắn ta muốn báo thù!

Hắn ta muốn để tất cả người hãm hại phụ mẫu, tất cả người đuổi giết hắn ta, tất cả phải trả giá đắt!

Cố Ngô thành Địch phủ!

Chỉ cần đến Cố Ngô thành, hắn ta có thể đến Địch phủ cầu cứu.

Phụ thân hắn ta đã từng đã cứu mạng gia chủ Địch gia Địch Nhân, hai nhà còn có ước hẹn hôn nhân, nữ nhi duy nhất của Địch Nhân - Địch Kiểu Kiều là vị hôn thê của hắn ta, Địch gia nhất định sẽ giúp hắn ta!

Đây cũng át chủ bài cuối cùng mà bây giờ hắn ta có thể dựa vào!

"Lâm Phong, Lâm Trung đã chết, một con chó trung thành cuối cùng của Lâm gia các ngươi đã bị chém giết, còn không nhanh bó tay chịu trói?"

"Ngươi trốn không thoát!"

"Cả nhà Lâm gia đều phải chết!"

"Hiện tại dừng lại nhận lấy cái chết, còn có thể cho ngươi toàn thây!"

"Lại chạy một bước, sẽ chặt ngươi thành thịt nát cho chó ăn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận