Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1680: Ban ngày, đêm tối (2)

Chỉ có điều, hắn cũng không lơ là, sau khi buông đũa ngà xuống, tiếp tục ngồi cạnh bàn chờ đợi.

Chỉ cần thân thể xuất hiện bất kỳ khó chịu gì, hắn sẽ lập tức sử dụng hệ thống uỷ thác.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sau một canh giờ cũng không xảy ra chuyện gì.

"Rầm rầm rầm"

Ngay lúc này, cửa phòng lại bị gõ vang, giọng nha hoàn vừa rồi truyền đến: "Thiếu gia, tiểu tỳ có thể đi vào dọn dẹp không?"

Bùi Lăng khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Vào đi"

"Kẹt kẹt."

Cửa phòng bị đẩy ra, nha hoàn váy xanh đi đến, rất gọn gàng dọn dẹp xong bát đũa, lau sạch cái bàn, cầm hộp cơm rời đi.

Bùi Lăng nhìn bóng lưng nàng biến mất sau tấm bình phong, đột nhiên cảm thấy một cơn buồn ngủ mãnh liệt ập tới.

Mất đi tu vi, thể chất của hắn giảm xuống trên diện rộng, hiện tại lại lao lực một đêm, vừa mới ăn xong cũng không có tinh lực lại đi làm chuyện khác.

"Ngủ một giấc trước..."

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng cởi áo ngoài, sau đó đi đến bên giường, nằm xuống.

Lúc này cơn buồn ngủ của hắn đã kéo tới như thủy triều gần như không chống đỡ nổi, Bùi Lăng miễn cưỡng kéo chăn mền lên cho mình, lập tức ngủ thật say.

Đèn lồng yên tĩnh thiêu đốt, bóng đen trong phòng chậm chạp nhúc nhích theo đèn đuốc lay động rất nhỏ, ánh sáng châu ngọc chiết xạ ngàn vạn, sáng chói mà lạnh băng, trong phòng mờ tối như đang nổi lên tai hoạ và tai nạn gì đó...

Trong đình viện hoang vắng, cành lá vốn xanh um hoa thụ lần lượt lụi tàn.

Hồng Phấn tân nương mình đầy thương tích váy xé rách khắp nơi, nhuốm máu, cả người có vẻ chật vật không chịu nổi.

Nàng đứng dưới một gốc hoa thụ gần như bị chẻ thành cây gậy, mặt phấn máu tươi, góc áo ống tay áo đều tản ra từng mùi máu tươi dày đặc, sắc mặt tái xanh.

Đột nhiên, Hồng Phấn tân nương cúi người, phát ra một tiếng ho khan vô cùng dữ dội.

Lần này nàng bị thương rất nặng!

Không biết vì sao tên nha hoàn truy sát mình đột nhiên mạnh hơn rất nhiều, dù nàng có rất nhiều thủ đoạn, nếu không phải vừa nãy có một tiếng gà gáy làm nha hoàn kia đột nhiên lùi lại, chắc chắn nàng đã bị đối phương làm thịt rồi!

"Xem ra chỉ cần trời vừa sáng sẽ an toàn."

"Sau này đến ban đêm cẩn thận một chút, đợi đến ban ngày lại làm việc quan trọng!"

"Trước tiên phải chuẩn bị tế phẩm!"

Nghĩ tới đây, Hồng Phấn tân nương hơi nghỉ ngơi, sau khi khôi phục một chút lực lượng, trực tiếp đứng dậy bước về phía tú lâu của mình.

Chẳng mấy chốc, nàng đã về một tòa tiểu viện một cửa hoa mộc thấp thoáng, trong viện có một tòa tú lâu rường cột chạm trổ đứng sừng sững.

Hồng Phấn tân nương đi thẳng vào trong lâu, vừa ngồi bên bàn, sau lưng đã vang lên tiếng gõ cửa.

Giọng nha hoàn từ truyền đến ngoài cửa: "Tiểu thư, tiểu tỳ đưa điểm tâm đến."

Sắc mặt Hồng Phấn tân nương lạnh lẽo, lúc này nói: "Vào đi!"

"Kẹt kẹt."

Cửa bị đẩy ra, nha hoàn váy sam màu chàm cầm hộp cơm đi đến.

Nàng chải Song Bình Kế, trên búi tóc một bên còn cài đóa hoa cúc màu hồng mới hái, giọt sương trên cánh hoa còn chưa khô, trong mùi hương hơi đắng còn xen lẫn sự lạnh lẽo.

Nha hoàn này lông mỉ cong mắt to, dung mạo thanh tú, tóc mái cắt ngang trán tản ra trên trán, trên trán là vẻ kính cẩn nghe theo tự nhiên quen thuộc mà thành, là tiểu tỳ đuổi giết Hồng Phấn tân nương vào tối hôm qua.

Chỉ có điều, dường như hiện tại đối phương không hề nhớ chuyện xảy ra vào tối hôm qua, sau khi đi vào bên trong lập tức uốn gối hành lễ, cung kính nói: "Tiểu thư!"

Hồng Phấn tân nương yên tĩnh nhìn nàng, giữ im lặng.

Thấy vẻ mặt tiểu thư hơi không đúng, trong lòng nha đầu nghi ngờ, hơi có vẻ thấp thỏm hỏi: "Tiểu thư, sao thế?"

Hồng Phấn tân nương nhàn nhạt phân phó: "Lấy thức ăn ra đi."

Nha hoàn vội vàng nói: "Vâng!"

Nói xong, nàng đặt hộp cơm lên mặt bàn, mở cái nắp ra, lấy ra một đĩa như ý quyển từ bên trong, sau đó là một bát hạnh nhân đậu hũ, ngay sau đó đủ loại rau ngâm, chao, bánh ngọt móng ngựa, rau xanh xảo cải ngọt...

Ngay lúc nha hoàn cúi đầu loay hoay chén dĩa, phốc!

Một tiếng vang trầm, một cây chủy thủ đột nhiên đâm vào sau lưng nàng.

Vẻ mặt nha hoàn ngạc nhiên, nhưng không đợi nàng có nhiều phản ứng hơn, phần cổ lại mát lạnh...

Phốc phốc phốc phốc phốc...

Lưỡi dao sáng như tuyết nhanh chóng đâm vào, trong máu bắn tung tóe nha hoàn đã biến thành một huyết nhân, thể xác vốn ấm áp nhanh chóng lạnh tanh, chẳng mấy chốc đã bất lực ngã xuống đất.

Sau khi xác định nàng không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh gì, Hồng Phấn tân nương không chậm trễ chút nào đưa tay vẫy một cái, trong nháy mắt gọi ra một ngọn lửa màu u lục.

Hỏa diễm chạm vào thi thể, trong chớp mắt đã đốt thi thể nha hoàn thành tro tàn.

Ngay sau đó, Hồng Phấn tân nương lại đưa ra một ngón tay, một cơn gió mạnh nổi lên ở đất bằng, cuốn tro cốt trước mắt lên gào thét mà ra, trong khoảnh khắc tản vào hư không, bụi bặm hỗn tạp lại không bất cứ dấu vết gì.

Nhìn mặt đất không có vật gì, Hồng Phấn tân nương hài lòng nhẹ gật đầu.

Ban đêm không giết được đối phương, ban ngày lại có thể!

Sau khi xử lý xong nha hoàn, nàng nhìn cũng chưa từng nhìn đồ ăn trên bàn, hiện tại có tu vi, nàng không cần dựa vào những đồ ăn phàm nhân này để duy trì sinh cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận