Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 999: Lẳng lặng nhìn ngươi lắc lư

Trong thoáng chốc, Diệp Thanh Vân đã nghĩ ra rất nhiều điều trong đầu. Hơn nữa, bằng vào trực giác hơn người của mình, hắn kết luận chín người có hình dạng quái dị này không phải người tốt. Đã không phải người tốt, vậy không thể để bọn chúng đến Phù Vân Sơn. Nhưng phải lừa gạt đám người này thế nào đây? Mắt hắn đảo quanh. Có rồi! Diệp Thanh Vân đột nhiên lộ vẻ mặt kiêng kỵ khó hiểu.
“Phù Vân Sơn nằm ở Nam Hoang, tuy nhiên nếu các vị muốn đến Phù Vân Sơn thì tại hạ vẫn nên cho các vị một lời khuyên.”
Cho chúng ta một lời khuyên? Lão đạo áo xanh và những người khác nhìn nhau. Đều cảm thấy có chút buồn cười. Bọn họ đều là cường giả cảnh giới vấn đỉnh, hơn nữa còn có cả những người đạt đến hậu kỳ. Như lão đạo áo xanh, là cường giả do Đạo gia phái đến, tu vi vấn đỉnh hậu kỳ, một thân đạo pháp lại càng huyền diệu, thực lực khó lường. Huống hồ bọn họ là chín người kết bạn mà đến, cho dù Phù Vân Sơn có là hang hổ đầm rồng, bọn họ cũng đủ sức xông vào một phen. Vậy mà thanh niên trước mắt lại nói muốn khuyên nhủ bọn họ? Nghe thật nực cười. Lão đạo áo xanh cười nói: “Ồ? Bần đạo xin rửa tai lắng nghe.”
Diệp Thanh Vân hít sâu một hơi. Ánh mắt nhìn về phía chân trời phương nam. “Phù Vân Sơn không phải là nơi tầm thường, quỷ dị chồng chất, nghe nói phàm là ai có ý định nhắm đến Phù Vân Sơn, cuối cùng đều có một kết cục.” “Chết không yên lành!”
Khi nói ra bốn chữ “chết không yên lành”, vẻ mặt của Diệp Thanh Vân cũng trở nên vô cùng ngưng trọng, càng mang theo một nỗi hoảng hốt thấm tận xương tủy, phảng phất như hắn đã tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Phù Vân Sơn. Những người bên cạnh như Lãnh Mộ Tuyết đều ngơ ngác, chưa kịp phản ứng lại Diệp Thanh Vân đang làm gì. Vẻ mặt của Diệp Thanh Vân khiến chín người như lão đạo áo xanh không khỏi ngạc nhiên. Chẳng lẽ người này đã chứng kiến sự đáng sợ của Phù Vân Sơn? Nếu thật là như vậy, ngược lại bọn họ có thể từ chỗ người này biết được thêm nhiều tin tức về Phù Vân Sơn. Dù sao tin tức mà tên tiểu tử binh gia Ngô Thiên Đỉnh truyền về quá mức mơ hồ, chỉ nói trên Phù Vân Sơn có rồng, hơn nữa không chỉ một con, còn có rất nhiều bảo vật lợi hại. Những điều này nghe rất mờ mịt, không đủ cụ thể. Chúng chỉ giúp lão đạo áo xanh và những người khác có một ấn tượng đại khái về Phù Vân Sơn. Mà người thanh niên trước mắt, dù có dung mạo xấu xí và tu vi rất thấp, nhưng dù sao cũng là người bản địa, chắc chắn sẽ biết nhiều chuyện hơn về Phù Vân Sơn. Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chín người quyết định thu thập thêm tình báo về Phù Vân Sơn từ người thanh niên này trước.
“Tiểu huynh đệ chẳng lẽ đã từng đến Phù Vân Sơn?” Lão đạo áo xanh không khỏi hỏi.
Diệp Thanh Vân lắc đầu rồi lại gật đầu. Chín người không khỏi nhíu mày. Đây là ý gì? Lắc đầu rồi lại gật đầu? Rốt cuộc là đã đến hay chưa?
Rồi Diệp Thanh Vân nói tiếp: “Ta chưa từng đến Phù Vân Sơn, nhưng các trưởng bối sư môn của ta, cùng với nhiều người bạn chí cốt từng đến đó rồi.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó? Ba vị trưởng bối sư môn của ta, hai người vong mạng, một người tu vi mất hết thành phế nhân. Còn mấy người bạn chí cốt của ta, họ đều bị lưu lại vĩnh viễn ở Phù Vân Sơn. Đáng hận là ta thực lực quá yếu, không thể báo thù rửa hận cho họ!” Nói đến đây, Diệp Thanh Vân nắm chặt hai tay, toàn thân run rẩy, trong mắt thậm chí có cả vệt lệ quang xuất hiện. Hoàn toàn giống như một người có thâm cừu đại hận với Phù Vân Sơn. Lãnh Mộ Tuyết và những người khác cuối cùng cũng đã hiểu ra. Diệp Thanh Vân lại đang diễn sâu. Mấy người tự nhiên không ai dám làm ảnh hưởng đến sự phát huy của Diệp Thanh Vân, từng người từng người đều đứng im một bên. Cứ lặng lẽ nhìn hắn lừa gạt! Lão đạo áo xanh và những người khác thấy bộ dạng căm hận của Diệp Thanh Vân, trong lòng không khỏi hài lòng, càng cảm thấy vận may của mình thật không tệ. Vậy mà nhanh như vậy đã gặp một người có thâm cừu đại hận với Phù Vân Sơn. Như vậy, bọn họ có thể dễ dàng hơn khi đối phó với Phù Vân Sơn.
“Tiểu huynh đệ không cần căm hận, ta và tám vị huynh đệ đến đây là để đối phó Phù Vân Sơn.” Lão đạo áo xanh ôn tồn nói.
Diệp Thanh Vân ngẩn người ra. “Thật sao?”
Lão đạo áo xanh gật đầu. “Bất quá, ta và các huynh đệ cũng muốn biết thêm một chút về chuyện liên quan tới Phù Vân Sơn, mong tiểu huynh đệ có thể kể nhiều hơn.”
Diệp Thanh Vân liên tục gật đầu. “Không có vấn đề gì!” “Chỉ cần có thể diệt trừ Phù Vân Sơn đáng chết đó, ta biết gì cũng sẽ nói cho các ngươi biết.” Lão đạo áo xanh lộ vẻ hài lòng. Càng nhìn càng thấy Diệp Thanh Vân thuận mắt. Nếu không phải tu vi của hắn quá thấp, lão đạo áo xanh đã không nhịn được muốn mang Diệp Thanh Vân hồi Trung Nguyên, để hắn trở thành một đồng tử dưới trướng của mình.
“Tiểu huynh đệ, bần đạo có một món quà tặng cho ngươi.” Lão đạo áo xanh vừa đưa tay, một khối cổ ngọc xuất hiện trong tay. “Đây là thiên linh ngọc, mang theo bên người có thể tăng tốc độ tu luyện, đồng thời cũng có thể ôn dưỡng nhục thân, rất có ích cho ngươi.”
Diệp Thanh Vân liên tục khoát tay. “Không được không được, ta với các vị mới gặp lần đầu, sao có thể nhận bảo vật quý giá như vậy?” Trong lòng Diệp Thanh Vân đương nhiên rất muốn, nhưng trước đây bản thân hắn không phải người tu luyện, đồ này với hắn chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng giờ thì khác. Hắn đã có thể tu luyện rồi, thứ này đương nhiên có tác dụng. Nhưng ngoài mặt vẫn là phải khách sáo một chút.
“Không sao, vật này đối với bần đạo không tính là gì, tiểu huynh đệ cứ nhận lấy đi.” Lão đạo áo xanh căn bản không để ý, trực tiếp nhét thiên linh ngọc vào tay Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân có chút luống cuống. “Đa tạ tiền bối!” Trong lòng hắn thì hớn hở nhận lấy thiên linh ngọc. Những người như Lãnh Mộ Tuyết đều lộ ra vẻ khâm phục. Đây chính là năng lực của Diệp cao nhân. Tùy tùy tiện tiện vài ba câu đã lừa được một món bảo bối từ tay cường giả cảnh giới vấn đỉnh, mà người ta còn cam tâm tình nguyện tặng cho. Năng lực bực này, thật không ai bằng.
“Tiểu huynh đệ, ngươi tiếp tục kể về Phù Vân Sơn đi.”
“Ha ha, tốt.” Diệp Thanh Vân nhận lấy thiên linh ngọc rồi lại bắt đầu nói về chuyện của Phù Vân Sơn. “Trên Phù Vân Sơn đâu đâu cũng đầy rẫy hung hiểm, có yêu thú ăn thịt người không nhả xương, còn có cuồng ma giết người không chớp mắt, chớp mắt liền muốn đoạt mạng. Trên núi còn có phụ nữ, nhưng thực chất là yêu nữ mê hoặc nhân tâm, một khi dụ dỗ được đàn ông, sẽ móc tim gan họ ra ăn tươi sống. Một người bạn chí cốt của ta đã bị ăn hết tim mà chết. Quá thảm, thật sự là quá thảm.” Vừa nói, Diệp Thanh Vân dường như nhập vai quá sâu, lại không nhịn được xúc động nức nở. Lão đạo áo xanh cũng có chút cảm động, nghĩ thầm người thanh niên này quả là người trọng tình trọng nghĩa, đáng tiếc tu vi lại quá thấp, nếu không đã thật sự muốn trực tiếp thu làm đệ tử.
“Bần đạo đã từng nghe nói, trên Phù Vân Sơn có Chân Long?” Lão đạo áo xanh hỏi.
“Chân Long?” Diệp Thanh Vân lẩm bẩm trong lòng. Ta ở Phù Vân Sơn lâu như vậy, đừng nói Chân Long, đến cả giao long cũng chưa từng thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận