Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 681: Trăm năm tùng quẫn cảnh

Chương 681: Trăm năm tùng lâm vào cảnh khốn cùng
Ta là một con yêu cây!
Giờ phút này đang bị người vây xem.
Tuy rằng ngoài mặt ta vững như cún già, nhưng trong lòng thực sự hoảng hốt.
Rõ ràng ta chỉ mới hoạt động có một chút xíu mà thôi.
Vì sao đã bị đám người này phát hiện?
Sơ suất rồi!
Sớm biết vậy bản thân sẽ cẩn thận hơn chút rồi.
Không được!
Nhất định phải bình tĩnh.
Ta không thể để lộ.
Nếu không đám người kia không chừng sẽ làm gì đó với ta, một con yêu cây đáng thương này.
Diệp Thanh Vân nhìn chằm chằm gốc tùng trăm năm cuối cùng.
Trong lòng cũng vô cùng nghi hoặc.
Gốc tùng trăm năm này thế mà không ở vị trí ban đầu nữa.
Hình như đã bị di chuyển.
Nhưng thoạt nhìn không giống như là do di chuyển.
Mà giống như gốc tùng trăm năm này trực tiếp trượt ngang từ trong đất sang vậy.
Đây là tình huống gì?
Cây này thành tinh rồi ư?
Trong lòng Diệp Thanh Vân lẩm bẩm.
Nếu chuyện này mà mang đến cho giới khoa học, chắc chắn có thể làm thành ba tập phim tài liệu thượng, trung, hạ luôn đấy.
Cây cổ thụ trăm năm, vì sao nửa đêm lại lệch vị trí?
Nó có gì oan khuất?
Hay là có câu chuyện gì?
Rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo?
Hay là đạo đức xuống cấp?
Mời đón xem bộ phim khoa học "cây cổ thụ di chuyển lúc nửa đêm"!
“Ai phát hiện ra?”
Diệp Thanh Vân hỏi.
“Là vàng thí chủ phát hiện.”
Tuệ Không nói.
“Vàng thí chủ? Ngươi nói là Vàng Phúc Sinh?”
Diệp Thanh Vân ngẩn ra.
Tuệ Không gật đầu.
Diệp Thanh Vân bảo Liễu Thường Nguyệt đi gọi Vàng Phúc Sinh qua đây.
“Hoàng huynh, chuyện cây dời chỗ này là huynh phát hiện sao?”
Diệp Thanh Vân hiếu kỳ hỏi.
Vàng Phúc Sinh lắc đầu: “Không phải, là con trai ta nhìn ra.”
Nói xong, con trai của Vàng Phúc Sinh là Hoàng Phi Hồng từ sau lưng ông xông ra.
Nói thêm thì, Hoàng Phi Hồng này đã hơn một tuổi.
Nhưng trông còn lớn hơn cả đứa trẻ lên ba tuổi.
Người đầy thịt, quả thật rất khỏe mạnh.
Thậm chí đã có thể nói chuyện được với mọi người.
Thực sự còn thần đồng hơn cả thần đồng.
Vàng Phúc Sinh và vợ là Trương Thục Lan đều cho rằng, là do Diệp Thanh Vân đã đặt cho con trai một cái tên hay, cho nên đứa nhỏ này mới được trời ưu ái như vậy.
Hai vợ chồng trong lòng vô cùng cảm kích Diệp Thanh Vân.
Hoàng Phi Hồng trốn sau lưng Vàng Phúc Sinh, thò ra cái đầu tròn xoe nhìn Diệp Thanh Vân.
Ngược lại không hề sợ hãi.
“Hồng Nhi à, con nhanh nói cho Diệp thúc thúc nghe, có phải con phát hiện cái cây này đang động không?”
Vàng Phúc Sinh cúi người nói với con trai.
“Vâng!”
Hoàng Phi Hồng ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Thanh Vân cười cười.
“Cậu bé, con đã phát hiện ra như thế nào?”
Hoàng Phi Hồng chỉ vào cây tùng trăm năm kia.
Sau đó giọng còn ngọng nghịu nói: “Con thích đi tè dưới gốc cây kia, hôm qua nửa đêm con ra ngoài đi tè, thấy cái cây này đang động.”
Vàng Phúc Sinh lập tức lúng túng.
Vội vàng trừng mắt nhìn con trai mình.
“Kia là cây trân quý, không được đi tè ở dưới đó!”
Diệp Thanh Vân cũng nói: “Hoàng huynh, vẫn nên dạy dỗ con cho kỹ, không thể để nó có thói quen tè bậy bạ.”
Nghe những lời này, Liễu gia tỷ muội bên cạnh không nhịn được liếc xéo Diệp Thanh Vân.
Ngươi còn không biết xấu hổ dạy dỗ con nhà người ta hả?
Chính ngươi là cái loại người gì ngươi trong lòng không rõ à?
Người ở chỗ này thích tè bậy nhất là ngươi rồi.
Trong viện này chỗ nào mà chưa bị ngươi tưới qua chứ? Còn chăm chỉ hơn cả chó Đại Mao.
“Cậu bé, con có nhìn lầm không? Thật là cây đang động à?”
Diệp Thanh Vân lại hỏi.
Hoàng Phi Hồng liên tục gật đầu.
“Con không nhìn lầm, đúng là cây đang động, con còn nhìn thấy cây đó hình như còn có cả mũi cả mắt nữa.”
Lời vừa nói ra.
Cây tùng trăm năm trong lòng run lên.
Mẹ nó!
Thế mà lại bị cái thằng nhóc con này phát hiện.
Lần này thì tiêu rồi!
Ngàn tính vạn tính, không ngờ nhóc con này lại thông minh lanh lợi như vậy.
Mà nghe được lời của Hoàng Phi Hồng, Diệp Thanh Vân vẫn còn chưa phản ứng lại.
Tuệ Không dẫn đầu đã hiểu ra.
Hắn đột nhiên quay người, mắt nhìn chằm chằm vào cây tùng trăm năm, lại không trực tiếp vạch trần thân phận của cây tùng trăm năm.
“Thánh tử, trước hết cho những người khác rời khỏi sân nha.”
Tuệ Không nói với Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân dường như cũng hiểu được ý của Tuệ Không, lập tức bảo Vàng Phúc Sinh dẫn con trai đi trước.
Liễu gia tỷ muội cũng rời đi nơi này.
Chỉ có Tuệ Không và một đám tăng nhân, cùng Diệp Thanh Vân ở lại trong viện.
“Chúng tăng nghe lệnh!”
“Dạ!”
Chúng tăng đồng thanh đáp lại.
Làm Diệp Thanh Vân giật mình hoảng sợ.
“Bày trận!”
“Dạ!”
Tuệ Không lại một lần nữa mở miệng, chúng tăng lập tức bao vây lấy cây tùng trăm năm rồi triển khai trận thế.
Diệp Thanh Vân mặt đầy kinh ngạc.
“Ngươi… các ngươi đang làm gì vậy?”
Tuệ Không đứng trước mặt cây tùng trăm năm, thần sắc trang trọng, khí phật nghiêm nghị.
“Thánh tử, đây là Kim Cương Phục Ma Trận, chuyên dùng để đối phó với yêu ma.”
Diệp Thanh Vân nhìn đám tăng nhân này, lại nhìn bản thân.
Hình như chính mình không nên xuất hiện ở đây thì phải.
Cảm thấy có chút dư thừa.
Tuệ Không chỉ vào cây tùng trăm năm.
Tức giận quát lên.
Giống như Phật môn thiền âm.
“Yêu nghiệt to gan! Ta liếc mắt một cái liền thấy ngươi không phải người, không đúng, không phải là cây bình thường!”
“Còn không mau hiện nguyên hình?”
Cây tùng trăm năm vẫn bất động.
Hoàn toàn không có thay đổi.
Cứ như nó chỉ là một cái cây bình thường.
Không phải là yêu nghiệt gì cả.
Tuệ Không thấy thế, hừ lạnh một tiếng.
“Yêu nghiệt hiện hình!”
Lời còn chưa dứt, trong tay Tuệ Không xuất hiện một cây thiền trượng, trực tiếp vung mạnh về phía cây tùng trăm năm.
Mắt thấy thiền trượng sắp đánh trúng cây tùng trăm năm.
Một màn khiến Diệp Thanh Vân trợn mắt há mồm xuất hiện.
Chỉ thấy cây tùng trăm năm đột nhiên bật nhảy lên khỏi vị trí cũ.
Nhún nhảy một chút.
Vừa hay tránh được cú quét ngang của thiền trượng.
Sau đó, cây tùng trăm năm lại dừng lại trên đất.
Rầm!!!
Mặt đất rung chuyển.
Quốc Sư Phủ tất cả mọi người đều cảm nhận được sự rung lắc này.
Diệp Thanh Vân: “???”
Ta mẹ nó vừa thấy cái gì?
Cây tùng trăm năm nhảy tại chỗ à?
Cái này mẹ nó không phải yêu quái thì là gì?
Thật sự là không hợp lẽ thường!
Diệp Thanh Vân vội vàng lui về phía sau.
Trong lòng sau một hồi kinh sợ.
Bà nội nó.
Trong sân mình lại luôn có một yêu cây.
Lâu như vậy rồi giờ mới bị phát hiện.
Mình còn thường xuyên một mình ở trong sân.
Có khi còn nửa đêm đi ra ngoài đi vệ sinh.
Lỡ như cây yêu này mưu đồ làm loạn, chẳng phải là mình đã sớm tiêu đời rồi sao?
Tuệ Không và chúng tăng cũng đồng loạt tiến lên, bao vây cây tùng trăm năm lại.
Hễ có điều gì không đúng liền muốn trừ yêu!
“Đừng đánh, đừng đánh!”
Đúng lúc này.
Cây tùng trăm năm phát ra âm thanh.
Diệp Thanh Vân vừa nghe.
Đây thế mà còn là giọng nữ?
Thế là thế nào?
Đến yêu cây năm nay cũng phân biệt giới tính rồi sao?
“Yêu nghiệt, còn không mau hiện nguyên hình?”
Tuệ Không giận dữ quát.
Cây tùng trăm năm ấm ức đáp: “Đại sư, đây là nguyên hình của ta mà.”
Tuệ Không ngẩn ra: “Đúng vậy ha, vậy ngươi có thể biến thành người không?”
Cây tùng trăm năm: “Đại sư, ta có thể biến thành người, nhưng chỉ có vào đêm trăng mới được, ban ngày thì không thể.”
Tuệ Không nhíu mày.
“Vì sao? Yêu lực của ngươi không yếu, vì sao chỉ có thể biến thành hình người vào đêm trăng?”
Cây tùng trăm năm: “Đây là nguyền rủa của tộc ta, phàm là yêu của tộc ta đều như vậy.”
Tuệ Không vừa nghe, thì ra là như vậy.
Cũng không truy cứu quá nhiều.
“Ngươi ẩn núp ở đây, có phải muốn mưu đồ làm loạn không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận