Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2145 Vương Nhị Cẩu

**Chương 2145: Vương Nhị Cẩu**
Ở thế giới trước đây của Diệp Thanh Vân, có một câu nói khiến hắn vô cùng xúc động, đến tận ngày nay vẫn không thể quên:
"Đừng bao giờ tin rằng gian khổ là đáng ca ngợi.
Gian khổ chính là gian khổ.
Gian khổ sẽ không mang lại thành công, gian khổ càng không đáng để theo đuổi.
Cái gọi là tôi luyện ý chí, chẳng qua là vì gian khổ không thể tránh né."
Những lời này, đối với Diệp Thanh Vân khi còn là một thiếu niên ngông cuồng, đã mang đến một sự đả kích không hề nhỏ.
Dù sao ở thế giới trước đây của Diệp Thanh Vân, có một câu nói được lưu truyền rộng rãi --- "Nếm trải qua những gian truân khổ cực mới là người tài giỏi."
Thoạt nghe qua, câu nói này vô cùng có ý chí.
Dường như chịu đựng gian khổ là một việc vô cùng vẻ vang và đáng tự hào.
Năm đó Diệp Thanh Vân cũng không hề cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng Diệp Thanh Vân bây giờ đã không còn là một thanh niên ngông cuồng nữa.
Chịu khổ không hề vinh quang, càng không có gì đáng để tự hào.
Tất cả những gian khổ, mặc cho có hình dung hoa mỹ hay tô điểm như thế nào, đều không thể thay đổi được bản chất thống khổ, khó chịu của nó.
Có ai lại mong muốn gian khổ giáng xuống trên bản thân mình?
Ngay cả người kém thông minh nhất cũng không hề mong muốn điều này.
Nếu như có sự lựa chọn, tất cả mọi người đều hi vọng cuộc đời mình không gặp bất kỳ gian khổ nào, hạnh phúc viên mãn mà trải qua.
Điều này có khả thi không?
Đối với đông đảo chúng sinh mà nói, gian khổ là điều căn bản không thể tránh khỏi.
Mỗi một sinh linh bình thường đều không ngừng phải tiếp nhận đủ loại gian khổ.
Gian khổ tựa như một đại dương bao la, còn chúng sinh chỉ là những con kiến đang vùng vẫy trong biển khổ ấy.
Diệp Thanh Vân đã chứng kiến quá nhiều người phải chịu khổ.
Đặc biệt là những người phàm, những người phải trải qua đầy đủ gian khổ càng nhiều vô số kể.
Đối với gian khổ, phàm nhân có vô vàn oán trách, có nhiều mâu thuẫn, lại có vô vàn bất lực.
Mà những người có thể thực sự đối diện với gian khổ, nhìn thẳng vào nó, không hề sợ hãi nó, thực sự vô cùng hiếm hoi.
Nhưng thiếu niên cụt một tay, què một chân trước mắt này - Vương Nhị Cẩu, lại là một trường hợp khác biệt mà Diệp Thanh Vân từng thấy.
Vương Nhị Cẩu căn bản không hề coi những gian khổ mà bản thân mình gặp phải là chuyện gì to tát.
Thậm chí có thể nói, Vương Nhị Cẩu căn bản không hề cảm thấy bản thân mình đã phải chịu đựng bất kỳ khổ sở nào.
Một người như vậy, dù cho có đi khắp thiên hạ, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thanh Vân nhìn thấy.
Thật khó tin!
Diệp Thanh Vân căn bản không tin rằng, lại có một tồn tại hiếm có như vậy.
Nhìn đôi mắt không hề vẩn đục của Vương Nhị Cẩu, cùng những lời vừa rồi của hắn, Diệp Thanh Vân trong lòng thế mà lại không hề nảy sinh bất kỳ sự nghi ngờ nào.
"Nhị Cẩu đứa trẻ này thật khổ."
Lão phụ nhân ở bên cạnh, ngược lại không nhịn được, giọng nói run rẩy rơi lệ.
"Nãi nãi!"
Vương Nhị Cẩu vội vàng lau nước mắt cho lão phụ nhân, nở nụ cười, vuốt ve gương mặt nhăn nheo của bà.
"Nãi nãi đừng khóc, không phải chúng ta đến đây thắp hương, bái Phật sao? Không thể khóc trước mặt Phật Tổ nha."
"Phải, Nhị Cẩu nói rất đúng, nãi nãi không khóc."
Lão phụ nhân vội vàng ngừng lại, nhìn Vương Nhị Cẩu, ánh mắt tràn đầy hiền từ và yêu thương, lại có mấy phần không nỡ rời xa.
Tổ tôn hai người không cần phải nhiều lời, tiếp tục thành kính bái Phật.
Một làn gió nhẹ thổi qua Đại Hùng Bảo Điện, chỉ thấy hai con bướm vàng óng ánh bay vào, lượn vòng quanh Vương Nhị Cẩu.
Vương Nhị Cẩu lộ ra khuôn mặt tươi cười, đưa tay đụng nhẹ vào hai con bướm này.
Tựa như đã rất quen thuộc với chúng.
Một màn này, tự nhiên cũng lọt vào tầm mắt của Diệp Thanh Vân, Thiên Giác hòa thượng và những người khác.
Thiên Giác hòa thượng và những người khác không cảm thấy gì, nhưng Diệp Thanh Vân lại cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó hiểu.
Hai con bướm vàng này, Diệp Thanh Vân cảm thấy mình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Nhưng lại không thể nhớ ra bản thân đã nhìn thấy chúng khi nào, ở đâu.
Bất quá nghĩ lại, bướm là một loài vật có ở khắp nơi, có lẽ trước đây mình đã từng thấy qua những con bướm có hình dáng tương tự, do vậy mới có ấn tượng sâu sắc.
Hai con bướm vàng bao quanh Vương Nhị Cẩu, bay một hồi, rồi lại từ từ bay đi.
Hai bà cháu cũng đã bái Phật xong.
Liền cáo từ rời đi.
"Hai vị dừng bước."
Diệp Thanh Vân đột nhiên gọi Vương Nhị Cẩu và lão phụ nhân lại.
Vương Nhị Cẩu và lão phụ nhân đều sững người, có chút không hiểu nhìn về phía Thiên Giác hòa thượng.
"Hai vị thí chủ không cần phải căng thẳng, vị này chính là Diệp Thanh Vân, Diệp cư sĩ, cũng là một cao nhân trong Phật môn của chúng ta, Phật pháp tu vi cao thâm không gì sánh được, hơn hẳn bần tăng rất xa."
Nghe những lời này, Vương Nhị Cẩu và lão phụ nhân cũng không dám thất lễ, lúc này liền hành lễ với Diệp Thanh Vân.
"Bái kiến Diệp Cư Sĩ!"
Diệp Thanh Vân gật đầu, rồi bước tới trước mặt lão phụ nhân.
"Diệp mỗ có chút hiểu biết về y thuật, nếu hai vị đã tới Viên Quang Tự thắp hương, bái Phật, vậy hãy để Diệp mỗ chẩn trị cho hai vị một phen."
Nghe thấy lời này, Vương Nhị Cẩu hai mắt lập tức sáng lên.
"Cao nhân biết y thuật?"
Diệp Thanh Vân gật đầu.
"Vậy thì tốt quá rồi, nãi nãi ta bị bệnh đã nhiều ngày, vẫn chưa thấy đỡ, khẩn cầu cao nhân chữa bệnh cho nãi nãi ta!"
Vừa nói, Vương Nhị Cẩu lục lọi trên người, lấy ra một túi vải.
"Đây là một chút lòng thành, mong cao nhân nhận cho!"
Diệp Thanh Vân xua tay.
"Không cần, ngươi ra ngoài điện chờ trước đi."
Vương Nhị Cẩu có chút do dự, nhìn về phía lão phụ nhân.
Lão phụ nhân cười nói: "Nhị Cẩu, con ra ngoài chờ trước đi, đừng quấy rầy cao nhân."
"Vâng, con ra ngoài chờ."
Vương Nhị Cẩu lúc này mới đi ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện.
Diệp Thanh Vân cong ngón tay búng ra, một đạo pháp trận cách âm hết sức đơn giản bao phủ lấy Đại Hùng Bảo Điện.
Mặc dù đơn giản, nhưng cũng xem như đã đủ dùng.
Thiên Giác hòa thượng và những người khác thấy thế, đều không hiểu rõ cho lắm.
Tuy nhiên bọn họ cũng không hỏi nhiều, có lẽ Diệp Cư Sĩ làm như vậy là có đạo lý riêng của hắn.
Diệp Thanh Vân bắt mạch cho lão phụ nhân, liền lập tức nhận ra, thân thể của lão phụ nhân này đã rất suy yếu.
"Thân mang bệnh cũ, khí huyết lưỡng hư, tạng phủ suy kiệt..."
Diệp Thanh Vân trong lòng thầm than, tuổi của lão phụ nhân này thực ra không quá lớn, nhiều lắm cũng chỉ khoảng ngoài 60 tuổi.
Nhưng thân thể của bà lại chẳng khác nào một bà lão tám, chín mươi tuổi.
Có lẽ là trước kia bệnh tật không được chữa trị dứt điểm, kéo dài ngày.
Cũng có thể là do quanh năm lao lực, khiến cho cơ thể mới suy nhược đến mức này.
Với thủ đoạn của phàm nhân, lão phụ nhân này cơ bản xem như đã vô phương cứu chữa.
Diệp Thanh Vân ngược lại là có thể cứu, chỉ là cũng cần phải chú ý chừng mực, nếu trực tiếp truyền "tiên khí" vào, e rằng lão phụ nhân này không chịu nổi, tại chỗ mà qua đời.
"Lão nhân gia, có thể nói một chút về tôn nhi của bà - Vương Nhị Cẩu được không?"
Diệp Thanh Vân vừa giả vờ bắt mạch, vừa thuận miệng hỏi.
Hắn sở dĩ muốn chẩn trị cho lão phụ nhân, kỳ thực là vì vô cùng tò mò về Vương Nhị Cẩu.
Trực giác mách bảo Diệp Thanh Vân, Vương Nhị Cẩu này không hề bình thường.
Mà lại Phật trận cách Viên Quang Tự mười dặm vẫn còn, Vương Nhị Cẩu - một phàm nhân, lại có thể mang theo lão phụ nhân, ung dung x·u·y·ê·n qua Phật trận, điểm này đã đủ quỷ dị.
"Haizz, Nhị Cẩu đứa nhỏ này số khổ a."
Lão phụ nhân không giấu giếm, nương theo một tiếng thở dài, liền kể về Vương Nhị Cẩu.
Rất nhanh, Diệp Thanh Vân cùng các tăng nhân có mặt ở đó đều biết được tình hình của Vương Nhị Cẩu.
Hắn không phải là cháu ruột của lão phụ nhân, mà là đứa trẻ bị bỏ rơi, được lão phụ nhân nhặt về.
Dường như do trời sinh bị thiếu mất một cánh tay, cho nên khi còn bé, Vương Nhị Cẩu đã bị vứt bỏ.
Lão phụ nhân có lòng lương thiện, bèn đem đứa bé Vương Nhị Cẩu bị bỏ rơi ôm về nhà nuôi nấng.
Sau đó, con trai và con dâu của lão phụ nhân đều qua đời vì bệnh, chỉ còn lại lão phụ nhân và hai người cháu trai.
Vương Đại Cẩu và Vương Nhị Cẩu.
Vương Đại Cẩu là cháu trai ruột của lão phụ nhân, lớn hơn Vương Nhị Cẩu ba tuổi, hai anh em sớm tối ở chung, quan hệ hòa thuận.
Cho đến năm 13 tuổi, Vương Nhị Cẩu và Vương Đại Cẩu đi vào núi đốn củi, không may gặp phải đá lở từ trên đỉnh núi, Vương Đại Cẩu đẩy Vương Nhị Cẩu ra, bị đá lở đè c·h·ế·t ngay tại chỗ.
Vương Nhị Cẩu tuy rằng sống sót, nhưng cũng bị què mất một chân.
Kể từ đó, chỉ còn lại Vương Nhị Cẩu cùng lão phụ nhân sống nương tựa vào nhau.
Cũng may Vương Nhị Cẩu mặc dù trời sinh tàn tật, lại bị què chân, nhưng từ nhỏ đã có sức lực hơn người, làm việc vô cùng chăm chỉ, lại hiểu chuyện, thuần phác, cho nên hai bà cháu vẫn có thể sống qua ngày ở trong thôn.
"Nhị Cẩu đứa nhỏ này, mặc dù trời sinh thiếu một cánh tay, nhưng nó thực sự không giống với những đứa trẻ khác."
Lão phụ nhân trong mắt ánh lên niềm tự hào, dường như Vương Nhị Cẩu, đứa cháu trai mà bà nhặt về, đã trở thành niềm kiêu hãnh duy nhất.
"Ồ?"
Diệp Thanh Vân cũng lộ ra mấy phần vẻ tò mò.
"Nhị Cẩu từ nhỏ đã không mắc bệnh tật, ngay cả cảm lạnh cũng chưa từng bị."
"Còn nhớ có một năm, vùng này xảy ra ôn dịch, rất nhiều trẻ nhỏ không qua khỏi."
"Nhị Cẩu đứa nhỏ này đi thôn bên cạnh giúp đỡ, thế mà lại không hề hấn gì."
Nghe đến đây, Diệp Thanh Vân không khỏi khẽ giật mình.
Sức lực hơn người? Từ nhỏ đã không mắc bệnh?
Thể chất này dường như có chút khác biệt so với người thường.
"Đúng rồi, ta còn nhớ khi nhặt được Nhị Cẩu, trên lưng nó có một cái bớt, trông giống như..."
Lão phụ nhân vừa nói vừa suy tư một chút, rồi quay đầu nhìn xung quanh.
Đột nhiên bà chỉ vào tượng Phật Tổ bằng vàng ở giữa đại điện.
"Trông giống hệt như ấn ký ở trước ngực của Phật Tổ lão nhân gia vậy."
Lời vừa nói ra, Diệp Thanh Vân, Thiên Giác hòa thượng và tất cả mọi người đều sững sờ.
Bọn họ nhìn theo hướng tay lão phụ nhân.
Trước ngực tượng Phật Tổ bằng vàng, rõ ràng có một ấn ký hình chữ Vạn.
"Trời sinh đã có bớt... ấn chữ Vạn?"
Diệp Thanh Vân lẩm bẩm, trong đầu đã có một suy đoán vô cùng lớn mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận