Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 969: Trang bức không dừng được

"Đừng có nói bậy!" Kiếm Thiên Minh ngược lại cũng không bị Diệp Thanh Vân dọa sợ hoàn toàn.
"Ta sáu tuổi tập kiếm, từ nhỏ đã có danh sư chỉ điểm, đến nay ba mươi năm, gặp không ít danh sư, mười hai vị, đều là kiếm đạo tông sư Pháp gia của ta!" lời nói của Kiếm Thiên Minh vang lên đầy sức mạnh.
Đến cả âm thanh nói chuyện, cũng phảng phất như tiếng kiếm kêu leng keng.
"Cái gọi là danh sư của ngươi, trong mắt Diệp mỗ, không đáng nhắc tới."
Diệp Thanh Vân vẫn như trước mang dáng vẻ của một đại lão. Phảng phất như coi trời bằng vung.
Điều này làm Kiếm Thiên Minh tức giận. Sắc mặt hắn trở nên xanh đen, từng đợt kiếm khí hùng hồn từ toàn thân hắn trào ra.
"Diệp Thanh Vân, ngươi sỉ nhục ân sư của ta, lại còn miệt thị Pháp gia ta, hôm nay ta nhất định cho ngươi biết kiếm đạo của Pháp gia ta lợi hại như thế nào!"
Vừa dứt lời. Kiếm Thiên Minh giận dữ hét lớn một tiếng. Một cỗ kiếm ý cương trực công chính tràn ngập ở phía trên kiếm pháp.
"Không ngờ lại tu ra kiếm ý!" Ngạo Hoang lộ vẻ mặt kinh sợ.
"Tê! Đúng là kiếm ý thật!" Ngạo Thiên Thiếu chủ cũng vô cùng hoảng sợ.
Kiếm ý! Là thứ rất khó tu luyện đối với kiếm giả. Muốn trở thành kiếm đạo đại tông sư, ba thứ là không thể thiếu. Kiếm ý! Kiếm tâm! Kiếm chiêu!
Nếu có đủ ba thứ, hơn nữa tu luyện đến cảnh giới đại thành, sẽ được xưng là kiếm đạo đại tông sư.
Mà Kiếm Thiên Minh này, tuổi còn trẻ như vậy, đã tu luyện ra kiếm ý. Hơn nữa kiếm ý này có chút cường hãn! Cương trực công chính! Quang minh lẫm liệt!
Lại càng vô cùng phù hợp với một thân tu vi Pháp gia của Kiếm Thiên Minh. Kiếm đạo của hắn, chính là kiếm đạo được diễn sinh ra từ lý niệm Pháp gia. Nên có thể hòa hợp hoàn mỹ, phát huy ra uy lực lớn nhất.
Một kiếm này! Đủ để quét ngang cường giả bên trong hóa nguyên cảnh.
"Nếu ngươi đỡ được một kiếm này của ta, ta sẽ nhận thua!"
"Nhưng nếu ngươi đỡ không được, hôm nay sẽ là ngày tận số của ngươi!" Kiếm Thiên Minh giận dữ hét một tiếng.
Kiếm quang lóe lên. Một kiếm cương trực công chính này, mang theo kiếm ý nồng đậm, đánh ầm ầm về phía Diệp Thanh Vân.
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Thanh Vân. Muốn xem vị cao nhân này sẽ phản ứng thế nào?
Là thể hiện tuyệt thế tu vi? Lấy tu vi tuyệt đối chênh lệch để áp chế một kiếm này?
Hay là thể hiện võ học càng thêm tinh diệu? Để hóa giải một kiếm này? Cũng có thể......Tránh mũi nhọn?
Tuy nhiên thoạt nhìn, tránh mũi nhọn mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Cũng là phản ứng vô ý thức của tuyệt đại đa số người.
Nhưng nếu Diệp Thanh Vân mà tránh mũi nhọn thì thật quá kém cỏi. Dù sao vừa nãy Diệp Thanh Vân đã thể hiện đủ rồi. Hiện tại mà không đỡ được một kiếm này, nếu chọn trốn tránh, vậy thì hình tượng cao nhân của Diệp Thanh Vân không phải sụp đổ rồi sao.
Tuệ Không và Nguyệt Đề Hà tự nhiên không hề lo lắng. Bọn họ đều tin rằng Diệp Thanh Vân có thể đỡ được một kiếm này.
Còn về Đại Mao. Vẫn lười biếng nằm trong góc. Tựa hồ hoàn toàn không để ý đến chuyện đang xảy ra ở đây. Với cái loại cảnh tượng vặt vãnh thế này, hoàn toàn không cần đến bản thân ra tay.
Đối diện với một kiếm này, rốt cuộc Diệp Thanh Vân phản ứng thế nào?
Hắn cười nhạt. Trong nụ cười, có tự tin và hờ hững. Phảng phất hoàn toàn không đặt một kiếm hùng hồn sắc bén này vào mắt.
Khoảnh khắc kiếm quang gần ngay trước mắt. Diệp Thanh Vân chỉ tùy tiện giơ một ngón tay ra. Không phải ngón trỏ mà là ngón út!
Còn về lý do vì sao giơ ngón út, đơn giản chỉ là Diệp Thanh Vân cảm thấy làm như vậy phong cách hơn một chút.
Ngón út vừa giơ ra. Liền va vào kiếm quang. Trong chớp mắt, kiếm quang thoáng ảm đạm. Sau đó lập tức biến mất. Không còn một chút nào!
Trong lòng Diệp Thanh Vân thấy thế vui mừng khôn xiết.
"Quả nhiên là thần thú hộ thể, quả không giống với a!"
Hắn quay đầu liếc Bá Thiên Hổ trên vai, hận không thể hôn nó hai cái.
Mà Bá Thiên Hổ thì mặt đờ đẫn. Trong lòng vô cùng chấn động.
Khoảnh khắc Diệp Thanh Vân giơ ngón út, nó cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố từ trong cơ thể Diệp Thanh Vân hiện lên. Tuy rằng chỉ trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, nhưng vẫn bị Bá Thiên Hổ chú ý tới.
Khí tức này quá mạnh mẽ, đủ để khiến trời đất nứt toác, khiến bầu trời diệt vong! Dù chỉ là một tia, đều có thể di sơn đảo hải, hái sao đổi trăng! Dù cho cỗ huyết mạch cổ xưa trong cơ thể Bá Thiên Hổ, cũng bị dọa đến run rẩy cầm cập. Suýt chút nữa đã tè ra quần.
Diệp Thanh Vân cho rằng là Bá Thiên Hổ đang bảo vệ mình. Mà Bá Thiên Hổ cũng rất hiểu bản thân. Ta bảo vệ ngươi cái lỗ đít to a!
Với thực lực của ngươi, thiên hạ này ai có thể làm ngươi bị thương chứ?
Kết quả là. Bá Thiên Hổ không sợ hãi nữa rồi. Thanh thản ổn định ngồi trên vai Diệp Thanh Vân.
Mà lúc này, tất cả mọi người xung quanh đều lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ đã đoán rằng Diệp Thanh Vân có thể ngăn được một kiếm này.
Lại không ngờ. Diệp Thanh Vân lại chặn dễ dàng như vậy. Hoàn toàn không cần tốn sức. Chỉ giơ một chút ngón út mà thôi.
Oai lực của một kiếm kia, liền hoàn toàn không còn nữa. Quả thực quá khủng bố. Từ Thiếu Dương mặt đầy chấn động. Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Rừng Tiên Tiên hai mắt thất thần. Còn về Kiếm Thiên Minh, tay cầm kiếm của hắn đang không ngừng run rẩy. Cả người phảng phất như phải chịu một xung kích cực lớn.
"Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?" Kiếm Thiên Minh có chút không thể chấp nhận được sự thực như thế này.
Vừa rồi một kiếm kia của bản thân, có thể nói là một kiếm đỉnh phong trong kiếp này rồi. Kiếm ý phát huy đến cực hạn! Kiếm tâm cũng vô cùng tự tin.
Nhưng kết quả lại tàn khốc như vậy. Một kiếm mà bản thân vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, trong mắt Diệp Thanh Vân, căn bản là không đáng nhắc tới. Qua loa sơ sài trong nháy mắt liền hóa giải. Hoàn toàn không tạo ra nửa điểm áp lực cho Diệp Thanh Vân. Điều này làm cho Kiếm Thiên Minh thân là một thiên tài kiếm đạo, cảm nhận được thất bại chưa từng có. Trong lòng tràn đầy mê mang và đắng chát.
"Tư chất của ngươi thực sự không tệ, nhưng đáng tiếc chưa gặp được danh sư, cho nên cũng chỉ uổng phí danh thiên tài, thành tựu tương lai cũng sẽ rất hạn chế."
Diệp Thanh Vân không biết xấu hổ, lúc này đã cho phép bản thân cất cánh hoàn toàn, tiếp tục không chút e dè mà khoe mẽ. Khoe mẽ nhất thời sung sướng! Khoe mẽ mãi mãi sung sướng!
Kiếm Thiên Minh kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân. Lần này hắn không phản bác. Bởi vì hắn cảm thấy, Diệp Thanh Vân hình như nói có chút đạo lý. Tư chất của bản thân đương nhiên là không cần nghi ngờ. Nhưng tại sao lại không chịu nổi trước mặt Diệp Thanh Vân như vậy?
Vậy thì lời giải thích duy nhất, là bản thân chưa gặp được chân chính danh sư kiếm đạo đến chỉ điểm. Cho nên mới như vậy!
"Ta......Ta phải làm thế nào, mới có thể trở thành cường giả kiếm đạo chân chính?" Kiếm Thiên Minh vậy mà vô ý thức hỏi Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân muốn chính là cái hiệu quả này. "Ngươi muốn trở thành cường giả kiếm đạo chân chính?" Diệp Thanh Vân cố ý hỏi như vậy.
Kiếm Thiên Minh mờ mịt gật đầu. Chính hắn cũng không ý thức được. Viên kiếm tâm thuần túy mà kiên định của hắn, giờ này đã xuất hiện rồi tạp chất. Có mờ mịt và thất bại!
"Nếu ngươi tiếp tục ở lại Pháp gia, tiếp nhận sự chỉ điểm của những danh sư kia, một đời này, một kiếp này cũng chỉ có thể là một cao thủ kiếm đạo tầm thường, mà không cách nào trở thành đại tông sư kiếm đạo!" Diệp Thanh Vân không hề lưu tình nói.
"Nếu muốn trở thành đỉnh phong, trở thành thần thoại kiếm đạo chân chính, hãy buông thanh kiếm pháp gia trong tay ngươi lúc này!" "Sau đó, quỳ xuống trước mặt ta, nói ra khát vọng lớn nhất trong lòng ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận