Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1204 ngẫm lại sư phụ sẽ làm như thế nào?

Chương 1204: Ngẫm lại sư phụ sẽ làm như thế nào?
"Hiện tại khẩn yếu nhất, vẫn là phải đối phó cái Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận kia."
Quách Tiểu Vân mở miệng nói.
"Trước phá trận này, rồi đi bắt tên Từ Dực kia và con hắn, mọi chuyện sẽ đều rõ ràng thôi."
Mọi người đều gật đầu.
Quách Tiểu Vân nói quả thực không sai.
Hiện tại khẩn yếu nhất chính là đối phó Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận.
Nếu trận này tiếp tục tồn tại, tùy ý Huyền Hoàng Giáo thi triển, sẽ gây uy hiếp quá lớn đến sinh linh Nam Hoang.
Bây giờ đã có rất nhiều người vô tội mất mạng vì nó.
Nếu không kịp ngăn cản, người chết sẽ càng nhiều hơn nữa.
Quách Tiểu Vân không hề mong muốn việc này liên lụy đến người vô tội, điều này khiến trong lòng hắn luôn rất khó chịu.
"Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận này, năm xưa chính là thủ đoạn của Tư Mã gia."
Lão già mù chậm rãi nói.
"Trước kia Thiên Võ vương triều cùng các nước thất quốc liên thủ, đánh bại Tư Mã gia, phá giải Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận."
"Bây giờ thất quốc đã là chuyện cũ, muốn biết ban đầu đã phá giải Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận như thế nào, chỉ có thể đi tìm những người còn sót lại của thất quốc ngày xưa để hỏi mà thôi."
Nói đến đây, tất cả mọi người đều nghĩ đến một người.
Cô Nguyệt!
Cận vệ năm xưa của Võ Hoàng Đông Phương Túc, cũng là người mà Võ Hoàng Đông Phương Túc tín nhiệm nhất.
Khi trước, Võ Hoàng Đông Phương Túc cùng Cơ Hạo Huyền tử chiến vẫn lạc, Thiên Võ vương triều tiêu vong, Cô Nguyệt đã mang theo huyết mạch duy nhất của Đông Phương Túc là Linh Lung công chúa trốn đi.
Hiện tại, Linh Lung công chúa đã được người Phù Vân Sơn che chở cho lớn lên.
Mà Cô Nguyệt vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ Linh Lung công chúa.
Quách Tiểu Vân tự mình đi mời Cô Nguyệt đến.
"Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận?"
Cô Nguyệt nghe thấy cái tên này, cũng không khỏi biến sắc mặt.
Không chỉ vì uy danh của Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận, Cô Nguyệt còn nhớ tới cố chủ của mình – Võ Hoàng Đông Phương Túc.
Trong trận đại chiến với Tư Mã gia, Cô Nguyệt đã tham gia toàn bộ.
Trong trận chiến này, Võ Hoàng Đông Phương Túc là người lập công lớn nhất.
Chính hắn đã dốc hết sức thúc đẩy Thất Quốc Liên Minh, kiên quyết đối kháng với Tư Mã gia.
Đồng thời cũng chính Đông Phương Túc đã cầu xin bảo vật từ Phù Vân Sơn để phá Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận.
Trở thành mấu chốt để đánh bại Tư Mã gia!
Nhưng tất cả những điều này đều đã là chuyện cũ.
Cảnh còn mà người đã mất.
Võ Hoàng đã qua đời, vậy mà Tư Mã gia cùng Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận lại một lần nữa xuất hiện ở Nam Hoang.
"Năm xưa Võ Hoàng bệ hạ đã cầu được một món bảo vật từ Phù Vân Sơn mới có thể phá được Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận."
Cô Nguyệt nói.
Nghe vậy, thần sắc mọi người đều trở nên cổ quái.
"Cô Nguyệt thúc thúc, người có biết Võ Hoàng bệ hạ năm đó cầu được là bảo vật gì không?"
Quách Tiểu Vân vội vàng hỏi.
"Ta nhớ rất rõ, đó là một chiếc đèn con thỏ."
Cô Nguyệt nói.
Đèn con thỏ?
Mọi người nghe vậy đều khẽ giật mình mộng bức.
Đèn con thỏ?
Đây chính là bảo vật mà Võ Hoàng Đông Phương Túc đã dùng để phá giải Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận sao?
"Là sư phụ ta cho Võ Hoàng bệ hạ sao?"
Quách Tiểu Vân lại hỏi.
Cô Nguyệt nhớ lại một chút, lắc đầu.
"Hình như không phải Diệp cao nhân giao cho Võ Hoàng bệ hạ, nhưng đích thực là bệ hạ mang về từ Phù Vân Sơn."
Quách Tiểu Vân nhíu mày.
"Vậy chắc là sư phụ ta tự làm rồi."
"Không biết trên núi còn có đèn con thỏ hay không, ta đi tìm xem."
Lúc này Quách Tiểu Vân lên núi.
Đến đình viện, chỉ thấy Nguyệt Đề Hà một mình ngồi trên băng ghế đá trong sân, hai tay chống cằm, như đang ngẩn người.
"Nguyệt tỷ tỷ."
Quách Tiểu Vân mở miệng gọi.
Nguyệt Đề Hà lại giống như không nghe thấy, vẫn cứ ngơ ngác nhìn về nơi xa.
Đến khi Quách Tiểu Vân đi đến gần.
Nguyệt Đề Hà mới phản ứng lại.
"Mây nhỏ?"
Thần sắc Quách Tiểu Vân có chút cổ quái.
"Nguyệt tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ về sư phụ sao?"
Nghe vậy, Nguyệt Đề Hà lập tức đỏ bừng hai gò má.
"Không có...... không có!"
Quách Tiểu Vân chỉ cười cười.
"Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có biết chỗ của sư phụ có đèn con thỏ không?"
Đèn con thỏ?
Nguyệt Đề Hà nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu.
"Hình như không có."
Quách Tiểu Vân cũng không từ bỏ, đi vào tìm một lượt.
Quả nhiên không tìm thấy đèn con thỏ.
Điều này khiến Quách Tiểu Vân có chút không biết nên làm thế nào.
Chẳng lẽ thật sự không có cách nào đối phó với Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận này sao?
"Sư phụ ở tận Trung Nguyên xa xôi, còn có pháp trận Trung Nguyên ngăn cách, cũng không liên lạc được với sư phụ."
Quách Tiểu Vân ngồi trên ghế vốn thuộc về Diệp Thanh Vân, cau mày.
Hắn chợt phát hiện.
Hình như mình quá mức nhỏ bé.
Không phải trên thực lực nhỏ yếu, mà là về phương diện thần thông quảng đại, còn kém xa sư phụ Diệp Thanh Vân.
Bất kỳ phiền phức, bất kỳ nguy hiểm nào, dường như chỉ cần sư phụ Diệp Thanh Vân ở đây là đều có thể thong dong giải quyết.
Hoàn toàn không cần lo lắng gì cả.
Nhưng nếu như không có sư phụ ở đây, chính mình sẽ đối phó những chuyện này thế nào?
Ngay cả cái Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận này thôi, hình như mình thực sự là không có chút biện pháp nào.
Trong chốc lát.
Quách Tiểu Vân rơi vào mê mang sâu sắc.
Hắn lại lấy Nhân Hoàng kiếm ra.
Nhìn thanh Nhân Hoàng kiếm trong tay, Quách Tiểu Vân lại không nhịn được nhớ tới Cơ Hạo Huyền.
Hậu duệ Đại Chu không ai bì nổi, từng quân lâm đại địa Nam Hoang.
Cuối cùng thì chính mình đã đánh bại hắn.
Nhưng nếu như không có bảo vật sư phụ ban cho, có vẻ cũng khó có thể đánh bại Cơ Hạo Huyền.
"Ngẫm lại xem sư phụ sẽ làm thế nào?"
Quách Tiểu Vân tay cầm Nhân Hoàng kiếm, đột nhiên nhắm mắt lại.
Bắt đầu tỉnh táo tự hỏi.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ.
Ầm!
Một vật trên giá sách phía sau đột nhiên rơi xuống.
Vừa hay nện trúng đầu Quách Tiểu Vân.
Quách Tiểu Vân bị nện đến ngây ra một lúc.
Mở mắt ra xem.
Rõ ràng là một bức mặc bảo.
Quách Tiểu Vân mở bức mặc bảo này ra xem, lập tức con ngươi co rụt lại.
Rồi lại đột nhiên khép lại.
"Sư phụ, đây là chỉ điểm của người cho con sao?"
Quách Tiểu Vân mặc kệ những thứ khác, trực tiếp nắm chặt bức mặc bảo trong tay, rồi vội vã rời đi...
Huyền Kiếm Tông.
Một trong ba đại tông môn của Thiên Võ vương triều cũ, theo Thiên Võ vương triều trở thành quá khứ, Huyền Kiếm Tông cũng đã xảy ra rất nhiều thay đổi.
Hiện tại, Huyền Kiếm Tông đã là tông môn nhất lưu của Nam Hoang.
Tông chủ Từ Trường Phong, cũng là một trong những người sớm nhất lên Phù Vân Sơn, bây giờ còn bước vào Quy Khiếu trung kỳ, thực lực phi phàm.
Hai đại đệ tử dưới trướng, cùng con gái của mình là Từ Tĩnh Nhi, đều từng đến Phù Vân Sơn, nhận ân trạch của Diệp cao nhân, bây giờ cũng đã đạt tu vi đỉnh phong thông thiên cảnh.
Toàn bộ Huyền Kiếm Tông so với trước kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Hôm nay, Từ Trường Phong đang bế quan tại nơi tu luyện của mình.
Đột nhiên.
Toàn bộ Huyền Kiếm Tông rung chuyển.
Kinh động đến tất cả mọi người trong tông môn.
"Sao thế?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Vì sao tông môn rung chuyển không thôi?"
Từ Trường Phong dẫn đầu bay lên không trung, ngẩng đầu nhìn lên.
Không khỏi biến sắc mặt.
Mây đen đầy trời hội tụ, từng luồng từng luồng âm tà chi khí càng tràn ngập thiên khung.
Trong những đám mây đen đó, lại phảng phất có những tiếng quỷ khóc sói tru.
Khiến người ta toàn thân run rẩy.
Một màn này.
Từ Trường Phong đã từng thấy qua.
Khi xưa Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận của Tư Mã gia, hắn cũng từng tận mắt chứng kiến.
Bây giờ, một màn này đang giống y như cảnh tượng khi Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận kia được khởi động.
"Không tốt!"
Từ Trường Phong nhận ra điều gì đó, vội vàng ra tay.
Ba đạo trưởng kiếm hư ảnh phía sau xuất hiện, cuốn theo linh khí bàng bạc, trong nháy mắt bay vào thương khung.
Đáng tiếc.
Không có chút phản ứng nào.
Lực lượng của một người, căn bản không thể làm lay chuyển Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Trận.
"Chẳng lẽ hôm nay, Huyền Kiếm Tông của ta cũng muốn vong sao?"
Trong lòng Từ Trường Phong lạnh toát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận