Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1124: Xuất phát Trung Nguyên

Chương 1124: Xuất phát Trung Nguyên
Nếu như trước đây, khi Diệp Thanh Vân còn chưa thể tu luyện, thì dù ba món đồ này có bày trước mắt, hắn cũng chẳng thấy hứng thú gì.
Dù sao ta còn không biết tu luyện, ngươi đưa ta mấy thứ đồ chơi này để làm gì? Ngược lại trong lòng còn thấy bực bội.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Diệp Thanh Vân đã có thể tu luyện.
Tuy tu vi còn rất thấp, nhưng rồi sẽ có một ngày cũng sẽ tiến bước trên con đường tu luyện.
Mấy thứ đồ chơi này chẳng phải sẽ có tác dụng sao?
Những thứ khác không nói, chỉ riêng cái đan dược Cửu Trùng Lăng Tiêu kia, nghe tên thôi đã thấy lợi hại rồi.
Chờ tu vi của ta cao lên chút nữa, trực tiếp làm một phát Cửu Trùng Lăng Tiêu này xem sao.
Ây da! Ta đây chẳng phải là tại chỗ lên trời... Không phải! Tại chỗ thành tiên à!
Có vẻ không đúng lắm. Dù sao ăn vào chắc chắn sẽ đại bổ, tu vi sẽ tăng vù vù lên.
Chơi thuốc mà. Không có gì đáng chê trách.
Ta là Diệp Thanh Vân, một người xuyên việt, trên con đường tu luyện thỉnh thoảng đập chút thuốc cũng là chuyện thường tình, có gì mà lạ?
Thử hỏi có ai là người xuyên việt mà không chơi thuốc không?
Ta, Diệp Thanh Vân, xuyên không tới đã bao nhiêu năm rồi. Đến giờ mới chơi thuốc, đã xem như là quá lạc hậu rồi.
Cho nên. Vì ba món đồ này, Diệp Thanh Vân thực sự ngại từ chối Mục Dương Tử.
Thế nào cũng phải đến Trung Nguyên một chuyến rồi.
Còn chuyện đến Trung Nguyên thì làm sao chữa trị Côn Luân Tử, chỉ có thể đi từng bước rồi tính.
Dù sao đồ đã tới tay rồi, ngươi, lão tiểu tử kia, cũng không có ý gì đòi lại chứ hả?
Cho dù ngươi thật sự có ý tứ mở miệng đòi, ta đây cũng sẽ trả lại ngươi hai thứ đồ.
Dù sao đan dược thì đến lúc đó chắc chắn ta sẽ ăn.
Ngươi có bản lĩnh thì cứ móc từ trong bụng ta ra mà xem.
Thấy Diệp Thanh Vân đã đồng ý, trong lòng Mục Dương Tử cũng vui mừng khôn xiết.
Trong lòng hắn lúc đầu thập phần lo lắng. Nhất là khi đến đây, thấy được đầy sân thiên tài địa bảo, trong lòng càng thêm không chắc chắn.
Bởi vì thiên tài địa bảo ở đây thực sự quá nhiều. Đồ vật mà hắn mang tới có vẻ cũng chỉ bình thường, chẳng có gì thu hút.
Không ngờ Diệp Thanh Vân vẫn đồng ý.
"Vị Diệp cao nhân này chắc là căn bản không thèm để ý đến mấy thứ đồ mình mang đến." Mục Dương Tử thầm đoán.
"Hẳn là nể mặt Côn Luân Tử mà nói chuyện suông về tình giao hảo, nên mới nguyện ý đến Trung Nguyên cứu chữa Côn Luân Tử."
"Mấy thứ đồ này của ta, đơn giản chỉ là gấm thêm hoa mà thôi."
Hắn không biết rằng, Diệp Thanh Vân chỉ là nhìn vào mặt mũi ba món đồ kia mà mới nguyện ý đi Trung Nguyên một chuyến.
Nếu không phải nhìn ngươi ra tay hào phóng, cho quá nhiều thứ, thì Diệp Thanh Vân mới chẳng buồn rời tổ.
"Diệp công tử, không biết khi nào thì có thể lên đường?" Mục Dương Tử vội vàng hỏi.
Diệp Thanh Vân nghĩ một chút, dù sao cũng không có việc gì. Nói đi thì đi thôi.
"Vậy thì hôm nay luôn đi."
Mục Dương Tử mừng rỡ. "Đa tạ Diệp công tử!"
Diệp Thanh Vân lúc này nhìn về phía Tuệ Không.
"Giúp ta cất ba cái hộp ngọc này đi."
Tuệ Không ngẩn người, lập tức vội vàng thu hộp ngọc vào túi.
Mục Dương Tử thấy vậy cũng không thấy kỳ lạ. Nghĩ thầm vị Diệp Cao Nhân này quả nhiên hiểu lòng người, biết mình không tiện thu lại đồ, nên dứt khoát nhận lấy luôn.
Cho cả hai bên đều không cảm thấy lúng túng.
Quả nhiên là cao nhân a. Cách đối nhân xử thế quả là khiến người khác dễ chịu như tắm mình trong gió xuân.
"Công tử, ngươi thật sự muốn đi Trung Nguyên à?" Trăng Gáy Ráng Mây có chút lạ giọng nói.
"Ừ, đã hứa với người ta rồi, thì đương nhiên là phải đi một chuyến." Diệp Thanh Vân nói.
"Vậy ta cùng đi với ngươi." Trăng Gáy Ráng Mây có chút chờ mong.
Diệp Thanh Vân lại lắc đầu.
"Lần này ngươi đừng đi, Tiểu Vân đã đi Đại Đường rồi, ngươi mà lại theo ta đến Trung Nguyên thì trên núi này sẽ không có người giữ nhà."
Trăng Gáy Ráng Mây có chút ấm ức. "Được rồi."
Diệp Thanh Vân lần này không có ý định mang theo nhiều người.
Ngoại trừ Tuệ Không đi theo bên cạnh, còn có mang theo cả Kiếm Thiên Minh.
Kiếm Thiên Minh vốn dĩ là người Trung Nguyên, mang theo hắn cũng tiện một chút.
Ngoài hai người họ ra, Diệp Thanh Vân không có ý định mang thêm người nào nữa.
Ngay lúc sắp xuất phát, Diệp Thanh Vân thấy Đại Mao từ ngoài viện tản bộ trở về.
Trong lòng Diệp Thanh Vân xúc động, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu chó Đại Mao.
"Haiz, ngươi, lão cẩu này, sống cũng được hơn mười năm rồi, không biết còn có thể sống được mấy năm nữa."
Diệp Thanh Vân vừa nói, vừa lộ vẻ cảm khái.
"Thôi, vẫn là mang ngươi theo vậy."
Đại Mao: "......"
Cứ như vậy, Diệp Thanh Vân mang theo hai người và một con chó.
Theo Mục Dương Tử lập tức lên đường.
Theo yêu cầu mãnh liệt của Diệp Thanh Vân, Mục Dương Tử lấy ra phi thuyền, chở mấy người bay đến Trung Nguyên.
Mục Dương Tử cảm thấy có chút kỳ quái.
Tốc độ của phi thuyền kém xa so với ngự không phi hành.
Vị Diệp Cao Nhân này tại sao lại thích ngồi phi thuyền vậy?
Có lẽ đây là một sở thích đặc biệt nào đó cũng nên.
Dù sao cũng đã đáp ứng đi Trung Nguyên rồi, sớm mấy ngày hay muộn mấy ngày cũng chẳng sao.
"Công tử, các ngươi sớm trở về nha." Trăng Gáy Ráng Mây đứng trên núi, liên tục vẫy tay với phi thuyền đang từ từ bay lên.
"Ở nhà trông nom cẩn thận, ta đi rồi sẽ về." Diệp Thanh Vân hô.
Sưu! Phi thuyền xuyên mây phá gió mà đi.
Bay thẳng về hướng Trung Nguyên.
Cảm xúc trong lòng Diệp Thanh Vân dâng trào.
Tuy rằng trước đây hắn cũng thường xuyên đi xa nhà.
Nhưng lần này nơi muốn đến lại là một nơi vô cùng đặc biệt.
Trung Nguyên! Nơi thần bí nhất thiên hạ này.
Diệp Thanh Vân từ khi xuyên không tới đây, chưa từng tiếp xúc với địa phương nào như vậy.
Bây giờ cuối cùng cũng đặt chân đến rồi.
Trong lòng khó tránh khỏi có chút xúc động và hiếu kỳ.
Tâm tình không bình tĩnh giống như vậy còn có Kiếm Thiên Minh.
Là pháp gia thiên tài trẻ tuổi, xuất thân từ Trung Nguyên, Kiếm Thiên Minh vốn dĩ cho rằng mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay về Trung Nguyên nữa.
Lại không ngờ.
Hiện tại lại theo Diệp Thanh Vân hướng về Trung Nguyên.
Kiếm Thiên Minh có chút không biết phải đối mặt với pháp gia thế nào, phải đối diện với sư môn trưởng bối như thế nào.
Nhưng đi theo tín niệm của Diệp Thanh Vân, hắn vẫn kiên định như trước.
Dù cho phải đối diện với sự chỉ trích và mắng chửi của người pháp gia, hắn cũng sẽ không mảy may dao động.
Còn về phần Tuệ Không, hắn là người bình tĩnh nhất trong số này rồi.
Đi Trung Nguyên cũng tốt, đi những nơi khác cũng vậy thôi. Dù sao cũng là đi theo thánh tử.
An phận thủ thường là được.
"Phủ tôn, Trung Nguyên có chỗ nào hay ho để chơi không?" Diệp Thanh Vân đột nhiên hỏi.
Mục Dương Tử ngẩn ra, lập tức cười nói: "Trung Nguyên là nơi vô cùng rộng lớn, dù có bốn cảnh cộng lại thì cũng chỉ bằng hơn một nửa diện tích Trung Nguyên mà thôi."
"A? Trung Nguyên lớn như vậy sao?" Diệp Thanh Vân có chút giật mình.
"Không chỉ vậy, Trung Nguyên còn có một biển lớn vô cùng tận, không ai nhìn thấy điểm cuối của biển lớn đó cả."
"Trên biển đảo nhỏ vô số, còn cất giấu rất nhiều bí mật cổ xưa."
"Nếu nói về nơi thú vị thì thực sự có quá nhiều, bần đạo trong nhất thời cũng không thể nói hết được."
Diệp Thanh Vân cạn lời.
Tuy nhiên, qua miêu tả của Mục Dương Tử, Diệp Thanh Vân coi như là đã đại khái hiểu rõ về địa phương này.
Tóm lại có một đặc điểm. Lớn! Rất lớn!
Không lâu sau.
Ở phía xa đã xuất hiện sương mù xám mịt mù.
Chính là lớp sương mù ngăn cách Trung Nguyên và tứ cảnh.
"Sương mù này...... Có chút quen mắt." Diệp Thanh Vân cau mày.
Hắn cảm thấy làn sương này giống với lớp sương mù đã bao phủ xung quanh Phù Vân sơn trước đây mấy năm.
Phải biết rằng, Diệp Thanh Vân xuyên không tới Phù Vân Sơn đã tròn mười năm chưa hề ra ngoài.
Luôn bị bao vây ở trên đỉnh núi.
Mà bốn phía cũng bị bao phủ bởi loại sương xám như thế này.
Chỉ có điều, có vẻ như không nồng đậm bằng sương mù ở Phù Vân Sơn lúc đó.
Sương mù ở đây rõ ràng mỏng manh hơn rất nhiều.
Đại Mao cũng hiếm khi ngẩng đầu lên, hướng về phía sương mù liếc nhìn.
Nhưng cũng chỉ liếc một cái mà thôi. Sau đó nó lại nằm sấp xuống. Tiếp tục ngủ gật.
"Diệp công tử, xuyên qua màn sương mù này, là đã đến Trung Nguyên rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận