Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1800 quả Nhân sâm

"Đây chính là quả Nhân sâm sao?" Tại đại điện Thủy Nguyệt Tông. Diệp Thanh Vân, Mai Trường Hải, Tuệ Không ba người vây quanh một quả trái cây màu trắng, mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn rất chăm chú. Quả trái cây màu trắng này giống như một đứa trẻ sơ sinh, sống động như thật, thoạt nhìn, giống như một hài nhi vừa mới ra đời. "Đây đích xác là quả Nhân sâm, là Ngũ Trang Sứ Giả tự tay giao cho ta, không sai." Tần Nam Phong ở một bên gật đầu nói. Diệp Thanh Vân biết được Tần Nam Phong được ban cho một quả Nhân sâm, liền để Tần Nam Phong mang quả nhân sâm đến Thủy Nguyệt Tông. Ngoài việc bàn bạc chuyện tổng trấn mới, Diệp Thanh Vân cũng muốn tận mắt xem quả nhân sâm trong truyền thuyết mà vô số tu sĩ ở trấn nguyên giới tha thiết mơ ước, rốt cuộc nó trông như thế nào? Hiện tại cuối cùng đã thấy. Quả thật giống hệt quả nhân sâm trong ấn tượng của Diệp Thanh Vân. "Lão Mai, quả nhân sâm này ngươi trước đây từng thấy chưa?" Diệp Thanh Vân hỏi Mai Trường Hải, người bên cạnh đang đầy vẻ rung động. Mai Trường Hải lập tức lắc đầu như trống bỏi. "Lão tổ nói đùa, thân phận ta thấp kém, sao có cơ duyên được thấy quả Nhân sâm chứ?" Diệp Thanh Vân cười hắc hắc. "Hiện tại ngươi không phải đã thấy rồi sao?" Mai Trường Hải nhìn quả Nhân sâm, trên mặt đầy vẻ cảm khái. "Lão hủ sống hơn nửa đời người, không ngờ lúc còn sống lại có thể chứng kiến quả Nhân sâm thật sự." "Đời này như vậy là đủ rồi!" Diệp Thanh Vân thật sự rất tò mò quả nhân sâm này có vị gì. Vẫn còn nhớ khi còn bé xem tivi, thấy Tôn Ngộ Không mấy người ăn vụng quả Nhân sâm, khiến Diệp Thanh Vân khi đó rất ngưỡng mộ. Hiện tại tốt rồi. Cuối cùng đã có cơ hội nếm thử. Diệp Thanh Vân lại gần quả Nhân sâm ngửi thử. Chỉ ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt. Mùi hương này không thể nói là mùi gì, chỉ là sau khi Diệp Thanh Vân ngửi thấy, trên mặt lại nổi lên một tia cổ quái. "Mùi vị này... sao nghe có chút không được dễ chịu?" Diệp Thanh Vân thầm nghĩ. Cũng không biết chuyện gì xảy ra. Rõ ràng mùi này vẫn là mùi trái cây thoang thoảng, nhưng sau khi Diệp Thanh Vân ngửi thấy, luôn cảm thấy có chút không thích hợp. "Cái đồ chơi này ăn vào sẽ tăng thọ sao?" Diệp Thanh Vân hỏi Tần Nam Phong. "Không sai, quả Nhân sâm có ba loại, đây là bạch sắc nhân sâm, ngửi một chút có thể tăng thọ 360 năm, ăn một quả, có thể tăng 47.000 năm tuổi thọ." Tần Nam Phong nói. "Có ba loại?" Diệp Thanh Vân hơi giật mình. Đây đúng là một điều mà hắn chưa biết đến. Hắn chỉ biết quả Nhân sâm ăn vào có thể tăng thọ, chứ không biết còn có những loại nhân sâm khác. "Quả Nhân sâm tổng cộng có ba loại, chia làm ba cấp độ trắng, tím, vàng." Thấy Diệp Thanh Vân dường như không rõ những điều này, Tần Nam Phong liền kiên nhẫn giải thích. "Bạch sắc nhân sâm, chính là quả này các ngươi đang thấy, chỉ có thể gia tăng thọ nguyên, nhưng lượng tăng thọ nguyên cũng rất lớn, đối với tu sĩ vô cùng hữu dụng." "Quả Nhân sâm màu tím có thể trực tiếp tăng tu vi, một quả màu tím có thể khiến phàm nhân lập tức thành tiên, có thể khiến Địa Tiên một ngày thành Thiên Tiên!" "Về phần quả Nhân sâm màu vàng, không tăng thọ, cũng không tăng tu vi, nhưng lại có thể ngưng tụ đại đạo chi lực, nhập Thái Ất, chưởng Đại La, đạp Hỗn Nguyên đều phải lấy đại đạo chi lực làm căn cơ!" "Trong ba loại quả Nhân sâm, quả Nhân sâm màu vàng là trân quý nhất, nhiều năm đều không thấy xuất hiện từ Ngũ Trang, ngay cả quả Nhân sâm màu tím cũng rất ít khi xuất hiện." "Chỉ có bạch sắc nhân sâm này, Ngũ Trang sẽ thường xuyên xuất ra để ban thưởng cho các đại tiên phủ, cùng số ít Tiên Nhân." Diệp Thanh Vân coi như đã hiểu. Hóa ra quả nhân sâm cũng chia ra đủ loại khác biệt. Màu trắng là thấp nhất, chỉ có thể tăng thọ. Quả Nhân sâm màu tím có thể tăng tu vi. Quả Nhân sâm màu vàng thì càng thêm lợi hại, nghe thôi đã thấy ghê gớm. "Lão hủ hôm nay cũng là lần đầu tiên nghe được những điều này, đúng là mở mang tầm mắt." Mai Trường Hải lộ vẻ mặt cảm động không thôi. Với thân phận địa vị của ông, làm sao có thể tiếp xúc đến những bí mật này? Hiện tại theo sau Diệp Thanh Vân, cũng coi như là phất lên. Thân phận địa vị dần dần tăng lên. Tầm mắt cũng được mở rộng. Tuệ Không thì lại có chút xem thường. Sau khi đã sớm được thấy đủ loại thiên tài địa bảo trong sân của Diệp Thanh Vân, thì quả nhân sâm này hắn thật sự không để vào mắt. Còn không bằng giỏ cà rốt mà hắn cho Tần Nam Phong trước kia. "Khụ khụ, Tần đại nhân, ta thật tò mò quả nhân sâm này có vị gì, bằng không ta cắt một miếng nhỏ xuống nếm thử?" Diệp Thanh Vân có chút ngượng ngùng nói. "Không sao, nếu tôn giá muốn, thì quả Nhân sâm này liền tặng cho tôn giá." Tần Nam Phong cũng rất hào phóng, trực tiếp muốn tặng quả Nhân sâm cho Diệp Thanh Vân. "Không không không, ta chỉ nếm thử chút thôi là được." Diệp Thanh Vân cũng không đến nỗi không có tiền đồ như vậy. Ngay sau đó. Diệp Thanh Vân lấy dao phay, cắt một miếng nhỏ quả nhân sâm. Rồi đưa vào trong miệng. Vừa nhai hai lần. Sắc mặt Diệp Thanh Vân lập tức thay đổi. Phụt! Trực tiếp nhổ miếng quả Nhân sâm nhỏ ra. "Sao mà khó ăn thế này?" Diệp Thanh Vân méo miệng, mặt mày nhăn nhó đau khổ, lông mày gần như dính lại với nhau. Chuyện này khiến cho mọi người đều ngạc nhiên. Nhất là Tần Nam Phong, càng tỏ vẻ không thể tin được. "Sao lại thành ra như vậy? Truyền ngôn quả Nhân sâm ngọt ngào vô song, là tuyệt vị nhân gian mà." Tần Nam Phong kinh ngạc nói. "Ngọt ngào vô song? Tuyệt vị nhân gian?" Diệp Thanh Vân càng nghe càng choáng váng. Cái này Ni Mã mà ngọt ngào vô song cái gì? Suýt nữa đã khiến mình nôn thốc. Vừa vào miệng liền một mùi tanh hôi đắng chát, còn khó chịu hơn cả mướp đắng sống. Giống như một con cá chết, bỏ vào hũ đậu phụ thối ngâm ba ngày ba đêm vậy. Diệp Thanh Vân thà ăn mướp đắng sống còn hơn ăn thứ này một ngụm. Cái miệng này còn một mùi dư vị, xộc thẳng lên não, khiến Diệp Thanh Vân lúc này đều chưa kịp hoàn hồn. Ọe!!! Diệp Thanh Vân thật sự không thể chịu nổi. Trực tiếp nôn ra một tràng. Dùng nước sạch súc miệng một hồi lâu, mới coi như làm cho mùi vị trong miệng biến mất. "Tần đại nhân, cái đồ chơi này là để người ăn sao?" Diệp Thanh Vân hoảng sợ nói, nhìn quả nhân sâm kia càng thêm ghét bỏ. Đừng nói đồ chơi này có thể tăng thọ. Cho dù có thể khiến hắn tại chỗ thành tiên, Diệp Thanh Vân cũng tuyệt đối sẽ không ăn loại vật này. Thật là buồn nôn. Nếu ăn nhiều hai cái, Diệp Thanh Vân không phải thành tiên, mà là trực tiếp thăng thiên. "Sao lại như vậy?" Tần Nam Phong vẻ mặt nghi hoặc, cũng cắt một miếng nhỏ quả Nhân sâm đưa vào trong miệng. "Thật là rất ngọt ngào!" Điều làm người không ngờ tới là, Tần Nam Phong không hề khoa trương như Diệp Thanh Vân, ngược lại còn lộ ra vẻ thích thú. "Hả?" Diệp Thanh Vân ngơ ngác. Tình huống gì đây? Vì sao mình ăn vào thì nôn oẹ muốn chết, còn Tần Nam Phong thì không sao cả? Còn cảm thấy rất ngọt ngào ngon miệng? Chẳng lẽ là vị giác của mình có vấn đề? Hay là vị giác của Tần Nam Phong có vấn đề? Diệp Thanh Vân không tin, lập tức lại cắt hai miếng, một miếng cho Mai Trường Hải, một miếng cho Tuệ Không. Hai người đều nếm thử, kết quả cũng giống như Tần Nam Phong, đều cảm thấy thứ này vô cùng ngọt ngào, vị không tầm thường. "Không thể nào? Chỉ có một mình ta thấy thứ này khó ăn?" Diệp Thanh Vân ngơ ngác, lại đánh liều nếm một miếng. Kết quả. Ọe!!! Lại lần nữa nôn ra một tràng. "Thật là buồn nôn! Quá khó ăn!" Diệp Thanh Vân tranh thủ thời gian nhổ ra, vội vàng đi súc miệng bằng nước sạch. Trở lại đại điện, nhìn quả Nhân sâm bị đào chỉ còn lại một nửa, Diệp Thanh Vân hận không thể ném thẳng đồ chơi này vào hố xí. "Có vấn đề!" Ánh mắt Diệp Thanh Vân nhìn chằm chằm vào quả Nhân sâm. "Đồ chơi này nhất định có vấn đề!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận