Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1473 Tuệ Không tại tầng thứ năm!

Chương 1473 Tuệ Không ở tầng thứ năm!
"Thánh tử thật sự nói như vậy sao?"
Thái Huyền Phủ hậu sơn, một nơi u tĩnh trong rừng trúc, Tuệ Không kinh ngạc nhìn hai người trước mắt. Đó chính là Mục Dương Tử và Tiêu Dao Tử.
Người Mục Dương Tử nhắc đến tự nhiên là Tuệ Không. Trong mắt Mục Dương Tử, chỉ có Tuệ Không mới là người có thể lĩnh hội được sâu sắc nhất ý tứ trong lời nói và hành động của Diệp Thanh Vân. Trước đây cũng đã từng có những chuyện tương tự như vậy. Người ngoài thường bị lời của Diệp Thanh Vân làm cho mê hoặc, chỉ nhìn thấy bề nổi tầng thứ nhất. Nhưng Tuệ Không lại có thể nói toạc ra chân lý bên trong, khiến người khác bừng tỉnh ngộ. Thì ra lại có ý nghĩa sâu xa như vậy. Chúng ta chỉ nhìn thấy tầng thứ nhất, còn Tuệ Không đã nhìn thấy đến tầng thứ năm rồi!
Cho nên lần này, Mục Dương Tử chủ động tìm đến Tuệ Không. Hắn cảm thấy lời Diệp Thanh Vân vừa nói tuyệt đối không đơn giản như vậy. Có thể do hai người bọn hắn trí tuệ và ngộ tính không đủ nên chỉ có thể nhờ đến Tuệ Không hỗ trợ.
Ngoài thời gian ở bên cạnh Diệp Thanh Vân, mỗi ngày Tuệ Không cũng dành ra chút thời gian đến ngồi thiền tĩnh tu trong rừng trúc này. Rừng trúc tĩnh mịch, gió nhẹ ấm áp. Ngồi thiền ở đó, cảm thụ được uy phong xung quanh, nghe tiếng lá trúc xào xạc. Tuệ Không cảm thấy hết sức tốt đẹp, rất có ích cho tu vi bản thân.
"Đại sư Tuệ Không, có phải lời Diệp công tử vừa nói có một tầng hàm ý khác bên trong không?" Mục Dương Tử cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Tuy Tuệ Không ngay cả bán thánh cũng không phải, nhưng dù sao cũng là người thân cận dưới trướng của Diệp Thanh Vân. Hơn nữa, chỉ cần có thể suy đoán thâm ý của Diệp Thanh Vân, điều này cũng đủ để Mục Dương Tử và Tiêu Dao Tử vô cùng kính trọng. Ai dám bất kính với Tuệ Không?
Tuệ Không nhíu mày, vẻ mặt suy tư. Mục Dương Tử và Tiêu Dao Tử liếc nhau, cũng không dám quấy rầy mà cứ yên lặng chờ đợi. Một lát sau, Tuệ Không đột nhiên lộ vẻ đã hiểu ra, trên mặt nở một nụ cười đầy trí tuệ, giống như mọi chuyện đã bị Tuệ Không nhìn thấu.
"A di đà phật, Thánh tử nói vậy, tiểu tăng đã hoàn toàn lĩnh ngộ." Nghe vậy, Mục Dương Tử và Tiêu Dao Tử lập tức đại hỉ.
"Mong đại sư chỉ giáo!" Mục Dương Tử vội vàng chắp tay nói, Tiêu Dao Tử cũng vội vàng làm theo. Có thể khiến hai vị Thánh Nhân Đạo gia hạ giọng như vậy, Tuệ Không cũng có thể coi là người đầu tiên trong Phật môn từ xưa đến nay.
Tuệ Không mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Dao Tử. "Tiền bối Tiêu Dao Tử muốn đột phá, đi cầu Thánh tử cũng không sai."
"Chỉ là dù là đột phá hay việc gì khác, Thánh tử trước giờ sẽ không trực tiếp giúp đỡ."
"Mà chủ yếu là dùng phương thức thay đổi một cách vô tri vô giác, để mọi chuyện đều diễn ra theo tự nhiên." Nghe đến đó, Mục Dương Tử và Tiêu Dao Tử đều liên tục gật đầu, cảm thấy lời Tuệ Không nói rất đúng đạo lý. Đây mới là phong cách hành sự của cao nhân. Nếu trực tiếp ra tay giúp ngươi thì có vẻ thật không có cách cục.
"Vậy Diệp công tử lần này nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì?" Tiêu Dao Tử lo lắng hỏi.
"Thánh tử nói vậy, thật ra không phải không có cách, mà là thời cơ đột phá của tiền bối Tiêu Dao Tử chưa đến." Tuệ Không nói.
"A?" Sắc mặt Tiêu Dao Tử thay đổi, Mục Dương Tử cũng chấn kinh. Thời cơ đột phá chưa đến?
"Bất kỳ ai cũng có duyên phận riêng, Thánh tử sẽ không trực tiếp giúp đỡ bất cứ ai mà sẽ thông qua sự thay đổi một cách vô tri vô giác để dẫn mọi người đến với đúng duyên phận."
"Tiểu tăng còn nhớ Thánh tử đã từng nói một câu, cho người con cá không bằng dạy người câu cá!"
"Ý của câu nói này, hai vị hẳn là hiểu rõ rồi chứ?" Tuệ Không nhìn hai vị Thánh Nhân Đạo gia, chắp tay trước ngực, cúi người thở dài.
Tiêu Dao Tử và Mục Dương Tử đều lâm vào rung động sâu sắc. Lời của Tuệ Không đã giúp hai vị Thánh Nhân Đạo gia hiểu rõ. Tựa như thấy mặt trời sau áng mây! Mọi chuyện trước mắt bỗng trở nên rõ ràng. Cho người con cá không bằng dạy người câu cá! Câu nói này quả thật là lời chí lý, thể hiện tất cả đạo lý giúp người như thế nào!
"Thì ra là thế! Thì ra là thế!"
"Diệp cao nhân muốn dùng phương thức này để lão hủ tự tìm ra cơ duyên chân chính!"
"Nếu không có đại sư giải đáp, lão hủ sợ rằng đã uổng phí cả đời!" Tiêu Dao Tử kích động vui mừng, càng nói lời cảm tạ liên tục với Tuệ Không.
Tuệ Không khoát tay áo. "Tiểu tăng không có công lao gì, chỉ là suy đoán thâm ý của Thánh tử mà thôi."
Tiêu Dao Tử vội vàng kìm nén cảm xúc kích động. "Xin hỏi đại sư, Diệp cao nhân có từng chỉ rõ duyên phận của lão hủ ở đâu không?"
Tuệ Không khẽ gật đầu. "Chuyện đó là đương nhiên, Thánh tử đã nhìn thấu tất cả, duyên phận của tiền bối Tiêu Dao Tử ở đâu, tự nhiên đã sớm chỉ rõ rồi."
"A? Xin đại sư nói rõ!"
Tuệ Không giơ một bàn tay, chỉ về một hướng. Đó là hướng đông! "Duyên phận của tiền bối Tiêu Dao Tử nhất định là ở phương đông!"
Tiêu Dao Tử, Mục Dương Tử đều kinh ngạc và nghi hoặc.
"Hả, vì sao lại là phương đông?" Tiêu Dao Tử không hiểu hỏi.
Tuệ Không cười nhạt một tiếng. "Chẳng phải Thánh tử đã nói với tiền bối 'còn nhiều thời gian' đó sao?"
"Không sai!"
"Mặt trời mọc ở phía đông và treo trên bầu trời!"
"Thánh tử nếu nói bốn chữ này thì có nghĩa tiền bối Tiêu Dao Tử nên tìm về phía đông, đừng nóng vội thì sẽ có một phen gặp gỡ!"
"Một khi tìm được cơ duyên, tiền bối Tiêu Dao Tử sẽ có thể rực rỡ như mặt trời ban trưa!"
Những lời này khiến Tiêu Dao Tử vô cùng kích động. Toàn thân hắn run rẩy, mặt mũi đều lộ vẻ hưng phấn và chờ mong.
"Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!!!"
"Đa tạ đại sư chỉ điểm! Lão hủ cuối cùng cũng đã hiểu!!!" Nếu không phải Phật đạo khác biệt, Tiêu Dao Tử thật sự phải quỳ xuống dập đầu với Tuệ Không.
"Không hổ là đại sư Tuệ Không, trong thiên hạ chỉ có mình đại sư mới có thể lĩnh ngộ được thâm ý của Diệp cao nhân!" Mục Dương Tử cũng không ngớt lời khen ngợi Tuệ Không.
"A di đà phật, tiểu tăng chỉ làm một chút chuyện nhỏ bé mà thôi, không đáng nhắc đến." Tuệ Không không so đo hơn thua, vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Tiền bối Tiêu Dao Tử mau chóng lên đường, đi về hướng đông để tìm kiếm duyên phận thuộc về tiền bối đi!"
"Đúng đúng đúng! Lão hủ sẽ khởi hành ngay, xin hai vị chuyển lời cảm ơn của lão hủ đến Diệp cao nhân!"
"Dù kết quả thế nào, lão hủ cũng sẽ ghi nhớ ân tình của Diệp cao nhân!"
Tiêu Dao Tử tràn đầy kích động, liền rời khỏi Thái Huyền Phủ. Hắn phấn khởi bay về hướng đông. Hắn tin chắc rằng chỉ cần kiên trì hướng đông thì sẽ tìm thấy duyên phận thuộc về mình…
… Thoáng chốc.
Đã là ngày thứ mười.
Thiên Cương lại lần nữa có động tĩnh. Ngũ Độc Yêu Thánh và Cửu Linh Yêu Thánh theo như đã hẹn, cùng nhau từ Thiên Cương đến thẳng Trung Nguyên. Mục tiêu đương nhiên là Thái Huyền Phủ! Bọn họ muốn giết Diệp Thanh Vân! Lần này không phải là khai chiến mà là muốn trừ khử đại địch số một Diệp Thanh Vân. Vì vậy không cần mang theo nhiều người! Chỉ cần Ngũ Độc Yêu Thánh và Cửu Linh Yêu Thánh là đủ. Đương nhiên, mỗi người đều mang theo một tiên thiên Linh Bảo. Hai đại Yêu Thánh một lần nữa đặt chân đến Trung Nguyên, yêu khí kinh khủng tỏa ra khắp nơi, ngay lập tức làm kinh động những người của Bách Gia đang tuần tra ở gần đó.
"Không tốt! Yêu tộc Thiên Cương lại đến!"
"Mau chóng rút lui! Tranh thủ thời gian báo tin!"
"Chúng ta phải bảo toàn mạng sống, không thể giao chiến!"
Những người của Bách Gia đang tuần tra khu vực này phản ứng rất nhanh, vừa tháo chạy vừa lập tức báo tin cho các cao tầng của Bách Gia.
Đáng tiếc. Bọn họ vẫn không thể chạy thoát. Ngũ Độc Yêu Thánh khẽ vận chuyển độc công, độc chướng vô biên tràn ngập vạn dặm.
"A!!!" Gần như ngay lập tức, mười mấy người của Bách Gia đã mất mạng vì độc chướng.
"Không thể chậm trễ, chúng ta nhanh chóng đi về phía Thái Huyền Phủ, đến lúc đó hai đại thánh thú hẳn là cũng cùng lúc đuổi tới!" Cửu Linh Yêu Thánh nói.
"Ừ! Lập tức đi thôi!" Ngũ Độc Yêu Thánh gật đầu, hai đại Yêu Thánh không chút do dự, thẳng tiến về phía Thái Huyền Phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận