Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1038: Đao kiếm tấn công

Tiêu Chấn Nam rất kỳ lạ. Diệp Cao Nhân sao lại có cách nghĩ không theo lẽ thường như vậy? Để bảo đao cùng bảo kiếm công kích lẫn nhau? Chẳng phải là quá ngớ ngẩn sao? Phàm là người bình thường, ai lại có ý nghĩ khác người thế này? Nhỡ đao kiếm bị hư hao, chẳng phải là muốn khóc cũng không kịp? Tuệ Không cũng lộ vẻ kinh ngạc. Thánh tử quả thật có cách nghĩ đặc biệt. Thế mà lại muốn đao kiếm tấn công? Điều này đâu phải người bình thường có thể nghĩ ra? Bất quá thánh tử đã nói như vậy, có lẽ đây thật sự là phương pháp khai quật bí mật của đao kiếm thì sao. "Khụ khụ, Tiêu gia chủ, ta cảm thấy ngươi có thể làm theo biện pháp ta nói thử một lần." Diệp Thanh Vân sờ sờ mũi. Tiêu Chấn Nam mặt đờ đẫn. "Hả? Thật sự muốn như vậy à?" Hắn vốn đang cho rằng Diệp Thanh Vân nói đùa. Không ngờ Diệp Thanh Vân thật sự muốn mình làm vậy. "Ừ, thử xem đi." Diệp Thanh Vân gật đầu. Hắn cảm thấy mình chắc không đoán sai. Thật sự là cái cảm giác quen thuộc này quá mạnh mẽ. Khiến Diệp Thanh Vân chỉ có thể phỏng đoán theo hướng này. Tiêu Chấn Nam có chút do dự. Hắn ngược lại là nguyện ý tin tưởng Diệp Thanh Vân. Chỉ là bảo đao cùng bảo kiếm vô cùng trân quý, chúng được Tiêu gia truyền thừa qua nhiều đời. Trước nay đều vô cùng cẩn thận bảo tồn, không dám va chạm. Hiện tại Diệp Thanh Vân lại muốn hắn cho đao kiếm tấn công nhau, Tiêu Chấn Nam sao có thể lập tức quyết định? Chắc chắn là phải do dự một phen. Đó cũng là lẽ thường tình. "Diệp công tử, ta trở về cùng mọi người trong gia tộc thương nghị một chút." Tiêu Chấn Nam vô cùng cẩn thận nói ra, rất sợ bản thân không lập tức làm theo lời Diệp Thanh Vân, mà khiến Diệp Thanh Vân không vui. Diệp Thanh Vân ngược lại không để bụng. "Không sao, ngươi cứ bàn bạc kỹ với tộc nhân, dù sao đây không phải chuyện nhỏ." "Đúng đúng đúng, đa tạ Diệp công tử." Tiêu Chấn Nam vội vàng lui xuống. Hắn mang theo bảo đao và bảo kiếm, lập tức triệu tập các cao tầng trong gia tộc. Ngay cả con gái Tiêu Thi cũng đi cùng. Các cao tầng Tiêu gia tụ họp trong một phòng. "Phụ thân, Diệp Cao Nhân nói thế nào?" Tiêu Thi liền vội hỏi. Chính nàng đã khuyên phụ thân Tiêu Chấn Nam đi tìm Diệp Thanh Vân thỉnh giáo. Theo Tiêu Thi, nếu nói không ai có thể hiểu rõ bí mật của bảo đao bảo kiếm gia tộc mình, thì chỉ có thể là Diệp Thanh Vân. Mà sắc mặt của cha mình lúc này, lại không giống như là đã biết được bí mật của đao kiếm, ngược lại là...rất do dự. "Diệp Cao Nhân, hắn nói..." Lập tức, Tiêu Chấn Nam liền đem lời giải thích của Diệp Thanh Vân nói cho mọi người. Mọi người nghe xong đều ngẩn người ra. "Cái này hình như có chút quá hoang đường rồi?" "Đúng vậy! Đao kiếm tấn công nhau? Đây chính là bảo đao và bảo kiếm của Tiêu gia ta, là đồ vật của tổ tông, sao có thể tùy tiện giày xéo như vậy?" "Gia chủ, vị Diệp công tử kia không phải đang đùa giỡn chúng ta đó chứ?" "Dù cho Diệp công tử này thực lực siêu quần, dưới trướng cũng có rất nhiều cường giả, nhưng cũng không thể trêu chọc Tiêu gia ta như vậy chứ?" Không ít người Tiêu gia đều lên tiếng. Theo bọn họ, thuyết pháp của Diệp Thanh Vân quả thực là quá hoang đường. Sao có chuyện đó được? Tiêu Chấn Nam sắc mặt đắng chát, hắn biết người trong gia tộc mình sẽ có phản ứng như vậy. Chỉ có một người là Tiêu Thi. Không hề nói gì. "Im miệng hết cho ta!" Tiêu Thi đột nhiên quát lớn một tiếng. Tất cả người Tiêu gia đều ngẩn người. Từng người từng người nhìn về phía Tiêu Thi. "Thi nhi, ngươi..." Tiêu Chấn Nam đang định lên tiếng. Tiêu Thi trực tiếp ngắt lời. "Phụ thân, còn có tất cả mọi người, không cần nói những lời này nữa, điều đó sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Tiêu gia!" Tiêu Thi nghiêm nghị nói, thần sắc vô cùng nghiêm túc. Mọi người nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên họ thấy Tiêu Thi nghiêm khắc như vậy. Phải biết, những cao tầng Tiêu gia ở đây, vai vế đều cao hơn Tiêu Thi. Mà Tiêu Thi lại dùng thái độ này nói chuyện với bọn họ. Điều này khiến họ có chút khó chấp nhận. "Tiêu Thi, ngươi..." Một vị lão giả đang muốn mở miệng trách mắng. "Mọi người chẳng lẽ quên chín kết cục của đại gia tộc rồi sao?" Tiêu Thi tức giận nói. Vừa nói ra, cả sảnh đường triệt để im lặng. Vị lão giả vừa định răn dạy cũng đột nhiên đờ đẫn. Đúng vậy! Chín kết cục của đại gia tộc, Tiêu gia họ hiểu rõ mười mươi. Ngày xưa, thế lực cường thịnh, xưng bá thập đại gia tộc Bắc Xuyên, trong một đêm đã bị gϊếŧ chín gia tộc, chỉ còn lại Tiêu gia may mắn thoát nạn. Chín đại gia tộc hủy diệt là vì đắc tội một người. Diệp Thanh Vân! Chính xác mà nói, là đắc tội đồ đệ của Diệp Thanh Vân, Quách Tiểu Vân. Nhưng điều đó có gì khác biệt chứ? Quách Tiểu Vân bị chín đại gia tộc hãm hại, gần như mất mạng. Điều đó đã khiến Diệp Thanh Vân tức giận, hiệu triệu quần hùng thảo phạt đế tôn. Đế tôn bại trận, chín đại gia tộc mất đi chỗ dựa lớn nhất. Cuối cùng, bọn họ đều biến thành tro bụi dưới tay Ma Phật Ba Tuần. Không ai sống sót. Có thể nói là thảm vô cùng. Mà Tiêu gia bọn họ có thể may mắn thoát nạn, hơn nữa có được ngày hôm nay, là do đã đứng đúng về một phe. "Diệp Cao Nhân cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được, mọi người ở đây nói những lời này, Diệp Cao Nhân chắc chắn nghe rõ mồn một!" Tiêu Thi tiếp tục nói. Mọi người vừa nghe, sắc mặt đều đại biến. Nhất là mấy người Tiêu gia vừa mới nghi vấn, càng bối rối vô cùng. Rất sợ vì những lời mình vừa nói, mà mang tai họa đến cho Tiêu gia. Tiêu Chấn Nam vội vàng hướng về phía Diệp Thanh Vân mà cúi đầu khom lưng. "Diệp công tử, chúng ta vô ý mạo phạm, mong Diệp công tử thứ tội!" "Diệp công tử thứ tội!" Mọi người cũng vội vàng đồng loạt khom người. Chờ một lát. Thấy không có động tĩnh gì truyền đến, mọi người mới thở ra một hơi. "Hừ, cũng chính là Diệp Cao Nhân có lòng dạ rộng lớn, không so đo với mọi người." Tiêu Thi lạnh lùng nói. "Nếu không, Tiêu gia ta thật sự sẽ bị hủy hoại bởi cái miệng của các người rồi." Mọi người đều cúi gằm đầu, lúc này ai cũng giống chim cút, không dám tùy tiện mở miệng nữa. "Vậy Thi nhi, bảo đao và bảo kiếm..." Tiêu Chấn Nam vội vàng đánh trống lảng. "Đã Diệp Cao Nhân nói, phải đao kiếm tấn công nhau, vậy là không sai!" Tiêu Thi tin tưởng tuyệt đối. "Thật sự muốn làm vậy?" Tiêu Chấn Nam vẫn còn chút do dự. "Cha, nếu không thì cứ để con làm cho." Tiêu Thi dứt khoát, vừa nói đã muốn lấy bảo đao và bảo kiếm trong tay Tiêu Chấn Nam. "Không không không, vẫn là cha làm." Tiêu Chấn Nam nghiến răng. Lập tức trước mặt mọi người, hắn nâng bảo đao và bảo kiếm lên. Mọi người đều theo dõi, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Chỉ có Tiêu Thi, không hề nghi ngờ. Nàng tin chắc Diệp Thanh Vân sẽ không bắn tên không đích. Hắn đã nói như vậy rồi, ắt có đạo lý của hắn. Tiêu Chấn Nam hít sâu một hơi. Nghĩ bụng liều một phen. Khoảnh khắc sau, đao kiếm tấn công. "Đương!!!" Một tiếng vang giòn tan. Ngay sau đó. "Răng rắc răng rắc răng rắc!!!" Bảo đao và bảo kiếm đồng thời xuất hiện những vết rách. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Tiêu gia, bảo đao và bảo kiếm trực tiếp biến thành những mảnh vỡ đầy đất. Một hồi im lặng. Có người mặt co giật. Có người thở dốc. Cũng có người trong lòng nhỏ máu. Đây chính là bảo vật do tổ tông để lại mà. Phá hủy rồi! Cứ thế mà bị phá hủy! Chỉ biết cái lý lẽ đao kiếm tấn công này thuần túy là miễn cưỡng. Tiêu Thi lại không hề hoảng hốt, mắt chăm chú nhìn xuống đất. Đột nhiên! Nàng như phát hiện ra điều gì đó, trên mặt hiện lên vẻ kinh hỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận