Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 500: Triệu an lựa chọn

Chương 500: Triệu An lựa chọn
Triệu An kinh hãi.
"Ngươi muốn rời đi? Ngươi không học bản lĩnh nữa sao?"
Lý Toàn hừ một tiếng.
"Ở lại chỗ này, căn bản là lãng phí thời gian, học chẳng được gì cả."
Triệu An vội vàng đứng dậy.
"Kia là cao nhân đang khảo nghiệm chúng ta, nếu cứ thế mà đi, chẳng phải trước kia đã uổng phí rồi sao."
Lý Toàn quay đầu đi ngay.
Triệu An sốt ruột vội vàng đuổi theo.
Hai người cứ thế một trước một sau chạy ra khỏi sân nhỏ.
Một mạch chạy lên trên đường núi.
"Lý Toàn!"
Triệu An tóm được Lý Toàn.
Lý Toàn đột nhiên tránh ra.
Triệu An ngây người.
"Ngươi thật sự muốn đi?"
Lý Toàn nhìn về phía Triệu An.
"Ta khuyên ngươi theo ta cùng đi, đi tìm những người khác học bản lĩnh, không vậy sao cứu được tộc nhân?"
Triệu An lắc đầu.
"Ta không đi, ta cảm thấy ở chỗ này chắc chắn có thể học được bản lĩnh, ngươi cũng đừng đi có được không? Ở lại đi."
Lý Toàn cười lạnh.
"Ngươi thật là quá ngu rồi, người kia rõ ràng là đang lừa gạt chúng ta, để chúng ta giúp hắn làm việc mà thôi."
Triệu An há hốc mồm, tuy nhiên hắn cảm thấy Lý Toàn nói không đúng, nhưng nhất thời hắn cũng không có cách nào phản bác.
"Triệu An, tên Hung Ma kia đang nô dịch tộc nhân chúng ta."
Lý Toàn nắm lấy vai Triệu An.
"Chúng ta ở bên ngoài trì hoãn một ngày, tộc nhân sẽ thêm một ngày chịu khổ, không thể tiếp tục như vậy được!"
Triệu An cúi gằm đầu.
"Bây giờ đi còn kịp, chúng ta đi tìm cao nhân khác, học được bản lĩnh rồi lập tức trở về Nam Sương Tuyệt Lĩnh!"
Nói xong, Lý Toàn định lôi kéo Triệu An cùng nhau rời đi.
Nhưng Triệu An lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Lý Toàn kéo một cái, thế mà không kéo nổi.
"Ta không đi."
Triệu An lắc đầu nói.
Vẻ mặt vô cùng kiên định.
Lý Toàn thất vọng nhìn Triệu An.
"Ta thấy ngươi là sợ tên Hung Ma kia, cho nên cố ý trốn ở chỗ này."
Vừa nghe lời này, Triệu An tức giận.
"Ta không có sợ!"
"Vậy tùy ngươi thôi!"
Lý Toàn không muốn nói nhiều, trực tiếp quay người rời đi.
Triệu An giơ tay ra, nhưng vẫn bất lực buông xuống.
Hắn không tiếp tục ngăn cản Lý Toàn rời đi.
Cũng không có đi theo Lý Toàn cùng nhau rời đi.
Mà là dưới ánh trăng đêm, nhìn người bạn chí cốt của mình dần dần đi xa.
Không hiểu vì sao, trong lòng Triệu An có chút khó chịu.
Hắn quay người trở về núi.
Nhìn sân nhỏ trước mắt.
Trong chốc lát, Triệu An cũng có chút hoảng hốt.
Bản thân ở lại chỗ này, thật là một lựa chọn đúng đắn sao?
Có lẽ, mình cũng nên giống như Lý Toàn, quyết đoán rời khỏi nơi này, đi tìm cao nhân khác học bản lĩnh.
Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Tâm tình của Triệu An bình tĩnh trở lại.
Hắn cảm thấy mình cần phải ở lại.
Chỉ cần bản thân kiên trì đến cùng, nhất định có thể học được bản lĩnh cứu vớt tộc nhân, đối phó với Hung Ma.
"Ta nhất định sẽ trở về!"
Triệu An nhìn về phương đông nam xa xôi, trong lòng lặng lẽ nói với chính mình.
Đêm đó.
Triệu An trằn trọc khó ngủ.
Sáng hôm sau, Diệp Thanh Vân vừa tỉnh dậy đi ra, liền thấy Triệu An đã quản lý tốt hết thảy trong sân.
Hơn nữa còn vác một bó củi trở về.
"Ừ? Sao chỉ có một mình ngươi vậy? Lý Toàn đâu?"
Diệp Thanh Vân nghi hoặc hỏi.
"Lý Toàn đi rồi."
Triệu An đặt củi xuống, bình tĩnh nói.
"Đi rồi?"
Diệp Thanh Vân ngẩn người.
"Vậy sao ngươi còn ở đây?"
Triệu An cười ngây ngô: "Ta còn muốn đi theo cao nhân học bản lĩnh mà."
Diệp Thanh Vân: "..."
Ta mẹ nó thật là xong đời rồi.
Nguyên lai tên này là một tên ngốc.
Thật sự là cố chấp quá rồi.
Diệp Thanh Vân rất hy vọng Triệu An cũng giống như Lý Toàn rời đi.
Đáng tiếc Triệu An làm hắn thất vọng rồi.
Tuy Lý Toàn đã đi rồi, nhưng Triệu An vẫn tiếp tục làm tất cả mọi việc thường ngày.
Hơn nữa còn rất cố gắng.
Lúc nào cũng không hề lười biếng.
Hắn cũng không có yêu cầu Diệp Thanh Vân dạy hắn cái gì.
Cứ như vậy, lại qua nửa tháng.
Diệp Thanh Vân có chút không chịu nổi nữa rồi.
Nói bóng nói gió để hắn xuống núi tìm người giỏi hơn.
Nhưng không biết có phải là Triệu An này quá thẳng thắn, hay là do hắn quyết tâm phải ở lại chỗ này, tóm lại Diệp Thanh Vân nói gì, cũng không thể lay chuyển được Triệu An.
Diệp Thanh Vân triệt để hết cách.
Cũng không khuyên nhủ gì thêm.
Cứ kệ hắn thôi.
Một tháng sau.
Một buổi tối nào đó.
Triệu An đang ngủ.
Đột nhiên.
Hắn đột ngột tỉnh giấc.
Triệu An vừa gặp phải một cơn ác mộng.
Hắn mơ thấy bạn tốt của mình là Lý Toàn, bị tên Hung Ma kia giết chết.
Còn tộc nhân của hắn, cũng bị Hung Ma giết hại, thây chất đầy đồng.
Toàn bộ Nam Sương Tuyệt Lĩnh, biến thành địa ngục chết chóc.
Triệu An bi thống mà tỉnh dậy.
Mới nhận ra mình chỉ đang mơ.
Nhưng cơn ác mộng này, khiến Triệu An trong lòng vô cùng khủng hoảng.
Hắn lo lắng tất cả chuyện này sẽ thành hiện thực.
Lúc này hắn, gấp gáp muốn trở về Nam Sương Tuyệt Lĩnh.
Cho dù bản thân không phải đối thủ của Hung Ma kia, cũng muốn cùng Hung Ma liều mạng một trận chiến.
Chỉ có như vậy, mới không phụ lòng lương tâm mình.
Nỗi giày vò kéo dài đến sáng.
Diệp Thanh Vân vừa ra khỏi cửa phòng mình, liền thấy Triệu An đang quỳ ở đó.
Diệp Thanh Vân ngẩn người.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Triệu An dập đầu ba cái với Diệp Thanh Vân.
"Diệp công tử, ta muốn đi rồi."
Diệp Thanh Vân có chút kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng rằng Triệu An sẽ ở lại đây rất lâu.
Không ngờ đột nhiên muốn đi rồi.
"Sao ngươi đột nhiên muốn đi vậy?"
Triệu An ngẩng đầu lên.
"Trong lòng ta bất an, muốn trở về Nam Sương Tuyệt Lĩnh."
Diệp Thanh Vân gật đầu.
"Vậy cũng được."
Triệu An lại dập đầu một cái với Diệp Thanh Vân.
"Xin Diệp công tử thứ tội, Triệu An không thể tiếp tục đi theo Diệp công tử tu hành nữa rồi."
Nói xong, Triệu An quay người rời đi.
Chuyện này làm Diệp Thanh Vân có chút ngại ngùng rồi.
Trong khoảng thời gian này, hắn hoàn toàn chưa dạy Triệu An cái gì.
Thuần túy là qua loa cho xong chuyện thôi.
Nhưng Triệu An này, vẫn rất tôn kính mình.
Hơn nữa luôn cần cù chịu khó, không hề oán hận nửa lời.
Diệp Thanh Vân thật sự rất thích chàng trai trẻ Triệu An này.
Bây giờ thấy hắn muốn đi, thật sự có chút không nỡ.
Nhưng Triệu An đã quyết tâm, Diệp Thanh Vân cũng không tiện nói gì nữa.
"Công tử, có muốn giúp đỡ hắn không?"
Liễu Thường Nguyệt bên cạnh lên tiếng.
Diệp Thanh Vân cười khổ: "Giúp? Giúp thế nào? Tên Hung Ma ở Nam Sương Tuyệt Lĩnh kia, e rằng vô cùng lợi hại, chẳng lẽ ngươi có thể đối phó à?"
Liễu Thường Nguyệt do dự một chút: "Chúng ta có thể mời người giúp."
Diệp Thanh Vân lúc này lắc đầu.
"Trước kia vì cứu Tiểu Vân, ta đã làm phiền nhiều người như vậy, cũng đã là nể mặt ta lắm rồi."
"Nếu lại đi mời bọn họ, cho dù bọn họ nể mặt, ta cũng không thể làm như vậy được."
Liễu Thường Nguyệt nghe xong cũng gật gật đầu, cảm thấy Diệp Thanh Vân nói có lý.
"Haiz, hy vọng tên này có thể bình an vô sự."
Diệp Thanh Vân nhìn bóng lưng Triệu An rời đi, thì thầm một câu.
Triệu An xuống núi Phù Vân, liền một mạch đi về hướng Nam Sương Tuyệt Lĩnh.
Hắn dù sao cũng chỉ là người phàm, mất tròn một tháng đường đi.
Mới về tới Nam Sương Tuyệt Lĩnh.
Nhưng càng đến gần quê hương, trái tim của Triệu An lại càng bất an.
Càng lúc càng có cảm giác hãi hùng kinh sợ.
Hắn bay qua đỉnh núi, về đến tộc của mình.
Đón chờ hắn, lại là thi thể lạnh cóng nát bét của Lý Toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận