Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1564 một đường ăn quả đắng

Chương 1564 một đường nếm trái đắng
Ngọc Phật Thánh tử và đoàn người thật sự quá oan uổng. Vốn tưởng rằng chủ động đến Phật thổ Tây Cảnh, sẽ được Phật môn Tây Cảnh trên dưới ủng hộ. Thật không ngờ. Đừng nói ủng hộ, người ta còn không thèm nhìn thẳng bọn họ. Tín đồ Phật môn Tây Cảnh còn ném trứng thối và lá rau nát vào người họ. Sát thương thì cực thấp. Mà vũ nhục thì quá lớn! Tức giận đến nỗi mấy tăng nhân Vân Xuyên hận không thể bóp nát cái mõ trong tay. Cố nén đầy bụng tức giận rời khỏi Tây Cảnh, cuối cùng là đến được Nam Hoang. Mấy tăng nhân Vân Xuyên đều mong chờ. Họ nghĩ rằng tăng nhân Tây Cảnh bị cái tên giả mạo Thánh tử kia mê hoặc quá sâu, cho nên mới ngu muội buồn cười như vậy. Mà dân chúng và các thế lực ở Nam Hoang sẽ không đến mức như thế.
“Thánh tử, phía trước chính là Nam Hoang.” Tịnh Lưu Ly đi đến cạnh Ngọc Phật Thánh tử, chỉ về phía sơn xuyên đại địa phía trước nói.
“Ừ.” Ngọc Phật Thánh tử khẽ gật đầu, thần sắc vẫn bình tĩnh.
“Đến Nam Hoang rồi, chúng ta hãy vừa đi vừa phát dương Phật pháp, thu nạp tín đồ.”
“Thánh tử anh minh!” Tịnh Lưu Ly lập tức truyền lệnh của Ngọc Phật Thánh tử xuống dưới.
Tất cả tăng nhân đều phấn chấn tinh thần, chuẩn bị hảo hảo truyền tụng Phật pháp ở Nam Hoang. Để dân chúng Nam Hoang biết ai mới là người chính thống Phật môn chân chính.
“Phật pháp Vân Xuyên ta, có thể truyền tụng ở Nam Hoang, đây là vinh hạnh của toàn bộ Nam Hoang.”
“Đúng vậy, Phật pháp cao thâm huyền diệu như vậy, những người Nam Hoang này xưa nay có cơ hội nào được tiếp xúc?”
“Một khi bọn họ cảm nhận được vẻ đẹp diệu kỳ trong Phật pháp, chắc là sẽ khóc lóc hô hào cầu nhập Phật môn.”
Mấy tăng nhân Vân Xuyên ý nghĩ rất tốt đẹp, thậm chí không kìm được mà hưng phấn. Còn chưa kịp chuẩn bị đi phát dương Phật pháp, hiện thực đã giáng cho họ một đòn mạnh.
“Dừng lại!” Tại biên giới Nam Hoang, quân trận Đại Vân Vương Triều đã chờ sẵn từ sớm ở đó.
Còn chưa đợi các tăng nhân mở miệng nói, các quân sĩ đã xoay người một cái, vây tất cả tăng nhân lại. Từng ánh mắt không thiện nhìn chằm chằm vào đám tăng nhân, đao thương trong tay đều sáng loáng chĩa vào các tăng nhân.
“Từ đâu tới? Muốn đi đâu? Có độ điệp của Phật môn Tây Cảnh không?” Vị đại tướng cầm đầu nắm chặt trường kiếm bên hông, ánh mắt sắc lẻm nhìn Ngọc Phật Thánh tử và những người khác.
Ngọc Phật Thánh tử đương nhiên không thèm nói chuyện với lũ phàm phu tục tử này.
Tịnh Lưu Ly cau mày, cố nén cơn giận tiến lên.
“Chúng ta là…”
“Dừng lại, ai cho ngươi đến gần như vậy? Ngươi có phải muốn ám sát bản tướng quân không?” Ai ngờ vị đại tướng cầm đầu lập tức quát lớn.
Bá bá bá! Mấy chục cây trường thương trực tiếp giơ lên trước mặt Tịnh Lưu Ly, còn chút nữa thì đâm Tịnh Lưu Ly thành con nhím.
Mặt Tịnh Lưu Ly giật giật. Hắn là Thánh Nhân của Phật môn đó. Mà bây giờ lại bị một đám phàm phu tục tử thực lực thấp kém đối đãi như vậy. Chỉ cần hắn tùy tiện động ngón tay, liền có thể nghiền chết bọn chúng.
“A di đà Phật!” Tịnh Lưu Ly vội niệm một tiếng Phật hiệu, áp chế cơn giận trong lòng.
“Chúng ta từ Vân Xuyên đến, muốn đến Phù Vân Sơn, không có độ điệp, mong tôn giá thông cảm.”
“Vân Xuyên? Cái gì Vân Xuyên? Chưa từng nghe nói.” Vị đại tướng cầm đầu hếch cằm lên, không khách khí nói.
Tịnh Lưu Ly tức giận đến nghiến răng. Rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho bọn họ mà. Nếu là ngày thường, hắn tuyệt đối không thèm nói nhảm với lũ rác rưởi này, trực tiếp giết là được. Nhưng bây giờ. Đây là địa bàn Nam Hoang. Mà bây giờ Nam Hoang có một quốc gia cường thịnh chưa từng có – Đại Vân Vương Triều! Trước đó Quách Tiểu Vân chỉ một kiếm kia, đã để lại ám ảnh trong lòng Tịnh Lưu Ly, và cũng khiến cả Vân Xuyên biết, Đại Vân Vương Triều không phải là nơi muốn trêu chọc thì trêu chọc. Tịnh Lưu Ly không biết phải nói thế nào.
Vẫn là vị Thiền Tuyết Ni với áo cà sa trắng tinh, khuôn mặt tú mỹ bước lên phía trước, nhẹ nhàng thì thầm, khéo léo nói chuyện. Vị đại tướng kia nhìn Thiền Tuyết Ni, liền không kiêng nể gì cả, nhìn từ trên xuống dưới. Thiền Tuyết Ni dù là ni cô, nhưng vẫn phong vận thượng giai, dung mạo tuyệt sắc. Nhất là cái bộ cà sa trắng tuyết kia, để lộ cả nửa vai, cùng với một mảng lớn da thịt trắng ở ngực. Quả thật khiến người ta nhìn không chớp mắt. Khổ nỗi đây lại là ni cô. Cảm giác này liền không giống với lúc nãy. Nói thô tục một chút, chính là cảm giác muốn xơi tái. Đối mặt với ánh mắt của vị đại tướng kia, Thiền Tuyết Ni lại sắc mặt như thường, trong lòng ghê tởm nhưng không hề lộ ra.
Nhờ có một phen nói rõ của Thiền Tuyết Ni, vị đại tướng cầm đầu kia cũng không làm khó dễ nữa. Nhưng vẫn cho quân sĩ dưới trướng kiểm tra kỹ lưỡng bọn họ một phen. Trì hoãn mất gần một canh giờ. Mới từ từ cho họ đi.
Đoàn người cuối cùng cũng có thể thực sự đặt chân vào địa giới Nam Hoang. Họ biết, đây nhất định là vị Nhân Hoàng Đại Vân kia cố ý gây khó dễ cho bọn họ. Dù rất giận nhưng cũng không có cách nào. Ngược lại là Ngọc Phật Thánh tử tỏ ra vô cùng bình thản. Hắn xếp bằng trên lưng Đế Thính, nhìn thấy từng người Tịnh Lưu Ly sắc mặt khó coi, không khỏi mỉm cười.
“Thế nhân ngu muội, bị người mê hoặc mà không biết, người tu Phật chúng ta, tâm tính trong sáng, sớm đã giác ngộ, sao có thể so đo với những kẻ ngu muội này?”
“Hãy buông bỏ lòng dạ, càng phải bao dung bọn họ, muốn đi điểm hóa bọn họ.”
“Như vậy mới thật sự là tu hành!”
Mọi người vội vàng hành lễ.
“Thánh tử nói rất đúng!”
“Là chúng ta tâm tính chưa đủ, nên mới thất thố.”
“Thánh tử không hổ là Thánh tử, cảnh giới của chúng ta so với Thánh tử còn kém xa.”
Cảnh tượng này nếu bị Tuệ Không nhìn thấy, chắc chắn sẽ kêu lên là đồng đạo. Công lực nịnh bợ này đã sắp đuổi kịp ta, đại sư Tuệ Không rồi.
Ngọc Phật Thánh tử vẫn là để mọi người chuẩn bị làm xong chuyện phát dương Phật pháp, thu nạp tín đồ. Nhưng tình huống lại hoàn toàn khác với những gì bọn họ nghĩ. Đại Vân Vương Triều đã sớm làm xong đối sách. Ven đường đều có quân sĩ của Đại Vân Vương Triều và người của các tông môn trấn giữ, theo dõi. Để phòng ngừa các tăng nhân Vân Xuyên dùng cái gọi là Phật pháp mê hoặc nhân tâm ở Nam Hoang. Chỉ cần tăng nhân Vân Xuyên định truyền bá Phật pháp với dân chúng, quân sĩ Đại Vân Vương Triều và người các tông môn liền lập tức tiến lên, ngăn không cho dân chúng đến gần tăng nhân Vân Xuyên.
Vì thế, ý định của các tăng nhân Vân Xuyên thất bại. Người ta căn bản không tiếp xúc với ngươi, ngươi lấy cái gì mà phát dương Phật pháp? Thậm chí, quân sĩ Đại Vân Vương Triều cuối cùng còn theo sát bên cạnh các tăng nhân Vân Xuyên. Đi tới đâu theo tới đó. Các tăng nhân Vân Xuyên hoàn toàn câm nín. Cũng chẳng còn nghĩ đến chuyện phát dương Phật pháp gì nữa.
Ngọc Phật Thánh tử cũng ngay lập tức quyết định, đi ngay đến Phù Vân Sơn.
“Chỉ cần đến Phù Vân Sơn, vạch trần bộ mặt thật của tên Thánh tử giả kia, thế nhân sẽ hiểu ra tất cả.”
“Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người muốn về dưới trướng Vân Xuyên ta.” Ngọc Phật Thánh tử hiểu rõ, chỉ có để danh tiếng của tên Thánh tử giả kia bị quét sạch thì mới có thể thay đổi mọi thứ.
Cuối cùng. Đoàn người cũng đã đến Phù Vân Sơn. Khi đến gần Phù Vân Sơn, Ngọc Phật Thánh tử để mọi người phấn chấn tinh thần, chỉnh lại dung mạo, đừng làm mất khí độ của Vân Xuyên. Cho nên, khi mọi người bước vào Phù Vân Sơn, lại khôi phục lại dáng vẻ lúc mới ra khỏi Vân Xuyên. Từng người trang nghiêm túc mục. Nhất là Ngọc Phật Thánh tử, càng là sáng ngời rực rỡ, ngồi xếp bằng trên lưng Đế Thính, Phật quang lưu chuyển, tựa như Phật sống.
“Ngọc Phật Thánh tử giá lâm, trên dưới Phù Vân Sơn quỳ nghênh!” Tịnh Lưu Ly nhìn về phía Phù Vân Sơn phía trước, lớn tiếng quát.
Thấy trên Phù Vân Sơn không có chút động tĩnh gì. Phảng phất như căn bản chưa từng nghe thấy tiếng quát của Tịnh Lưu Ly. Tịnh Lưu Ly nhíu mày, quay đầu nhìn những vị Thánh tăng còn lại. Ngay lúc Tịnh Lưu Ly định mở miệng hét lớn lần nữa. Phía dưới Phù Vân Sơn, trong mấy chục ngôi chùa, từng vị tăng nhân chắp tay trước ngực bước ra. Sau đó tụ lại cùng nhau. Đối mặt với các tăng nhân Vân Xuyên. Tổng cộng có hơn 300 vị tăng nhân, hơn nữa tu vi đều rất bình thường. So với các tăng nhân Vân Xuyên thì khác biệt một trời một vực. Nhưng lúc này, các tăng nhân Phù Vân Sơn tụ tập một chỗ, ai nấy lại đều bình tĩnh lạ thường.
“Ngọc Phật Thánh tử ở đây, các ngươi thân là người Phật môn, mau chóng quỳ nghênh!” Tịnh Lưu Ly quát lên. Thấy các tăng nhân Phù Vân Sơn không ai quỳ nghênh. Ngược lại là cùng nhau ngồi xếp bằng trên mặt đất. Điều này khiến sắc mặt Tịnh Lưu Ly lập tức trở nên khó coi. Từ khi rời Vân Xuyên, sao cảm thấy nơi nào nói chuyện cũng không được thuận lợi. Rõ ràng bên ta mới thực sự là Thánh tử của Phật môn mà. Tên Thánh tử giả kia thật sự lợi hại đến vậy sao? Mà mê hoặc đám người này tin tưởng vững chắc đến mức không hề nghi ngờ?
“Tuệ Không sư huynh mệnh chúng ta ở đây, tụng kinh Phật cho chư vị thí chủ đường xa tới.” Trong đám tăng, một vị tăng nhân trung niên đi đầu lên tiếng. “Kinh này tên là Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh.” “Xin chư vị thí chủ tĩnh tâm lắng nghe!”
Tăng nhân trung niên vừa dứt lời, 300 tăng chúng Phù Vân Sơn liền cùng nhau mở miệng. “Quán Tự Tại Bồ tát, khi thực hành thâm sâu Bát Nhã Ba La Mật, soi thấy năm uẩn đều không, liền qua hết thảy khổ ách.” “Xá Lợi Tử, sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc, sắc chính là không, không tức là sắc, thọ tưởng hành thức cũng lại như vậy.” “Xá Lợi Tử, tướng của các pháp là không, không sinh không diệt, không nhơ không sạch, không thêm không bớt.”
Lúc đầu, các tăng nhân Vân Xuyên đều không để tâm đến kinh văn mà các tăng nhân Phù Vân Sơn tụng niệm. Họ cho rằng, các kinh Phật cao thâm và cổ xưa của Phật môn, cơ bản đều được cất giữ ở trong Vân Xuyên. Những gì Phật môn Tây Cảnh lưu truyền, chỉ là thứ râu ria không đáng kể của Phật giới Thượng Cổ. Căn bản không tính là kinh Phật cao thâm gì. Nghĩ rằng những kinh văn mà đám tăng nhân này đang tụng, cũng chỉ là kinh Phật bình thường phổ biến mà thôi. Đương nhiên là chẳng thèm để ý. Có thể khi nghe nghe, sắc mặt của các tăng nhân Vân Xuyên dần dần thay đổi. Kinh Phật này! Là thứ bọn họ căn bản chưa từng được nghe qua. Hơn nữa không phải là kinh Phật bình thường, mà là kinh văn cực kỳ cao thâm huyền diệu. Ẩn chứa chân lý vô thượng của Phật môn!
Rất nhanh, ngay cả Tịnh Lưu Ly cùng bốn vị Thánh Tăng Phật môn cũng đều lâm vào chấn động. Thậm chí ngay cả tâm thần cũng dần dần bị ảnh hưởng bởi tiếng tụng kinh của các tăng nhân Phù Vân Sơn. Bắt đầu dần dần đắm chìm trong kinh văn này. Người duy nhất không bị ảnh hưởng, chính là Ngọc Phật Thánh tử và tọa kỵ Đế Thính của hắn. Quanh thân Ngọc Phật Thánh tử có Phật quang nhàn nhạt tỏa ra, cả Đế Thính cũng cùng ở trong Phật quang này. Tựa hồ chính vì đạo Phật quang này mà Ngọc Phật Thánh tử không bị ảnh hưởng bởi Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh. Nhưng trên mặt Ngọc Phật Thánh tử cũng đã lộ ra một vẻ kinh hãi chưa từng có.
“Thế gian lại có kinh văn như thế này sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận