Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 475: Sớm đã thấy rõ tất cả

Chương 475: Sớm đã nhìn thấu tất cả.
Tấm Cổ Kinh này ghi lại hình ảnh của bốn vị đại bồ tát: Văn Thù Bồ Tát, Quan Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Địa Tạng Bồ Tát. Ngay lúc này, hình vẽ bốn vị đại bồ tát trên tấm Cổ Kinh đều đồng loạt tỏa sáng rực rỡ. Huyền Sách cầm tấm Cổ Kinh này trên tay, có chút không biết phải làm sao.
Nhưng ngay sau đó, tấm Cổ Kinh trong tay Huyền Sách liền bay lên không trung.
Ông!!!
Trong nháy mắt, vô vàn Phật quang chiếu rọi khắp chân trời. Một cảnh tượng khó tin đã xuất hiện. Bốn tôn Bồ Tát hư ảnh hùng vĩ, mỗi vị đều ngồi xếp bằng ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc, như đang trấn giữ bốn phương. Những tà ma mà Phật Nghiệp song thân phóng thích ra, đang định kéo nhau đi phá phách khắp nơi. Thế nhưng lúc này, bốn vị đại Bồ Tát đang trấn giữ bốn phương, lẽ nào lại để cho lũ tà ma hung hăng làm càn?
“A!!!” “Chạy mau a!” “Không!!! Ta không muốn chết a!”
Vô số tà ma kinh hoàng hoảng loạn. Trước pháp lực vô biên của bốn vị đại bồ tát, chúng làm sao có khả năng đi gây rối được chứ? Dù cho có trốn đi phương nào, đều có Phật lực vô biên chờ đợi chúng ở đó.
Phốc phốc phốc phốc phốc!!!
Bằng mắt thường có thể thấy, những thân ảnh tà ma đó, từng cái từng cái một hóa thành tro bụi dưới ánh Phật quang. Cho dù số lượng tà ma có rất nhiều, nhưng trước mặt bốn vị đại bồ tát, vẫn không đáng để nhắc đến. Phật Nghiệp song thân cũng vô cùng kinh hãi,
“Sao có thể như vậy?”
Thiên Xi cực nghiệp mặt đầy tức giận. Vô số tà ma chịu cảnh diệt vong, những tà ma còn sót lại căn bản không dám trốn nữa, toàn bộ đều rút về chỗ Phật Nghiệp song thân. Phật Nghiệp song thân bất đắc dĩ, đành phải một lần nữa mở Quỷ giới chi ấn, để những tàn dư tà ma này có thể trốn về quỷ giới.
Cuối cùng, một tai họa vốn rất lớn đã bị dập tắt ngay trong trứng nước, không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào không thể cứu vãn. Huyền Sách thở ra một hơi thật sâu. Nếu như để cho những tà ma này chạy tứ tán ra ngoài, thì Phật Môn nơi đây sẽ vĩnh viễn không có ngày yên bình. Thậm chí những nơi bên ngoài Phật Môn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Đây là cục diện mà Huyền Sách tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Mục đích của hắn là muốn để Phật Quốc thống nhất Phật Môn, chứ không phải tự mình chuốc lấy rắc rối. May mắn là có tấm Cổ Kinh này trong tay, mới có thể cứu vãn được tình thế.
Đồng thời, việc này cũng làm cho Huyền Sách thêm kinh ngạc về Diệp Thanh Vân. Bởi vì bất kể là tượng Tứ Đại Thiên Vương hay tấm Cổ Kinh này đều là do tay của Diệp Thanh Vân tạo ra. Chính Diệp Thanh Vân đã khống chế Tứ Đại Thiên Vương pho tượng, bảo vệ mọi người trong Phật Quốc. Cũng chính Diệp Thanh Vân đã bổ toàn tấm Cổ Kinh này, khiến nó giờ đây có biện pháp để ứng phó với cảnh tà ma hoành hành. Tất cả những chuyện này, dường như đều đã nằm trong dự liệu của Diệp Thanh Vân.
"Chẳng lẽ, ngay từ đầu, vị thánh tử này đã tính đến tất cả rồi sao?"
Trong lòng Huyền Sách thầm run sợ, càng nghĩ lại càng cảm thấy đúng như vậy. Nếu không, sao lại có chuyện trùng hợp như thế? Vừa vặn lúc này tượng Tứ Đại Thiên Vương lại động lên? Lại vừa đúng lúc tấm Cổ Kinh này trở thành mấu chốt để cứu vãn tất cả? Rõ ràng đây chính là Diệp Thanh Vân đã tính toán đến hết thảy, cho nên sớm đã làm tốt biện pháp đối phó.
Sắc mặt của Huyền Sách bỗng trở nên cay đắng. Thật đáng cười, bọn họ vẫn còn tính kế Diệp Thanh Vân. Người ta sớm đã nhìn thấu mọi chuyện, lại căn bản chưa hề nói ra. Chỉ là âm thầm làm tốt tất cả mọi biện pháp đối phó mà thôi. Như vậy mới thật sự là cao nhân! So với những người như bọn họ thì cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Tất cả đám tà ma chạy tán loạn đều bị bốn đại bồ tát tiêu diệt, nhưng mầm mống tai họa vẫn còn. Phật Nghiệp song thân vẫn chưa bị chế phục, bọn chúng mới chính là căn nguyên của mọi tai họa.
Bốn vị đại Bồ Tát đồng thời quay trở lại tấm Cổ Kinh kia. Cổ Kinh từ từ bay lên, dần dần trôi về phía Phật Nghiệp song thân. Mà tượng Tứ Đại Thiên Vương cũng bao vây xung quanh Phật Nghiệp song thân. Cùng lúc đó, Tứ Đại Thiên Vương đồng thời đưa ra một bàn tay, bốn đạo quang hoa bùng lên, như tạo thành một trận pháp. Phật Nghiệp song thân đồng loạt gầm giận dữ, phóng ra ma khí vô biên để chống lại.
“Không tốt, Tứ Đại Thiên Vương dù sao cũng chỉ là pho tượng, tuy rằng có đủ Phật lực hùng vĩ, nhưng vẫn không thể hoàn toàn trấn áp được Phật Nghiệp song thân!”
Huyền Sách lên tiếng nói. Lời còn chưa dứt, đã thấy tấm Cổ Kinh bay tới phía trên Phật Nghiệp song thân. Trong giây lát, Phật quang rơi rụng xuống, trở thành giọt nước tràn ly. Chữ Vạn Phật ấn hùng vĩ rơi xuống, phối hợp với phong ấn lực của Tứ Đại Thiên Vương. Phật Nghiệp song thân cuối cùng cũng không thể chống cự nổi nữa.
"A!!!!"
Phật Nghiệp song thân gào thét liên hồi, ma khí toàn thân bị không ngừng xua tan. Cuối cùng, hai người đã bị phong ấn. Bất quá dù đã bị phong ấn, nhưng cũng chỉ là phong ấn ma khí trên người bọn họ. Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan vẫn giữ bộ dạng Phật Nghiệp song thân, vẫn chưa khôi phục hoàn toàn như lúc ban đầu. Nhưng coi như là đã chặn đứng được một hồi đại họa, không gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng hơn.
Huyền Sách và Tứ Đại Phật Tôn quay trở lại mặt đất, cùng nhau đi đến trước mặt Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân đang nhìn Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan bị phong ấn trên trời, trong lòng rất khó chịu. Đúng lúc này thì Huyền Sách và Tứ Đại Phật Tôn đến.
Diệp Thanh Vân vội vàng nói: “Phật chủ, may mà các ngươi kịp thời chế phục hai người bọn họ, nếu không hậu quả thật khó lường.”
Huyền Sách: “???”
Tứ Đại Phật Tôn: “???”
Chẳng phải việc này đều là do công lao của ngài hay sao? Sao giờ lại thành do bọn họ gây ra? Lần này bọn họ đều bị làm cho trở nên ngơ ngác rồi.
Huyền Sách và Tứ Đại Phật Tôn nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ đây là Diệp Thanh Vân cố ý nói như vậy? Rất có khả năng! Dù sao trước đây không chỉ Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan bị gieo Thiên Xi Ma Noãn mà ngay cả Diệp Thanh Vân cũng đã bị gieo loại ma này. Chỉ là không hề thấy Thiên Xi Ma Noãn phát tác trên người Diệp Thanh Vân. Giờ xem ra, chỉ sợ Diệp Thanh Vân đã sớm hiểu rõ hết thảy, cho nên Thiên Xi Ma Noãn đã sớm bị hắn giải quyết, căn bản sẽ không phát sinh tác dụng gì. Mà bây giờ Diệp Thanh Vân cố ý nói như vậy, tuyệt đối là đang cảnh cáo bọn họ.
Trong nhất thời, Huyền Sách và Tứ Đại Phật Tôn trong lòng đều run lên, đối với Diệp Thanh Vân vô cùng hoảng sợ. Thủ đoạn vừa rồi của Diệp Thanh Vân đã khiến bọn họ vô cùng chấn động. Có thể trong chốc lát thúc giục tượng Tứ Đại Thiên Vương, hơn nữa lại để tấm Cổ Kinh kia phát huy uy năng, dễ dàng hàng phục được Phật Nghiệp song thân. Đó là loại bản lĩnh gì? Phật môn đương thời, chỉ sợ không một ai có thể so sánh. Với sự tồn tại như vậy, bọn họ có thể tùy ý nắm bắt hay sao?
Ban đầu bọn họ muốn lợi dụng danh nghĩa thánh tử của Diệp Thanh Vân để tăng cường uy thế cho Phật Quốc, nhờ đó mà thống nhất Phật môn. Bây giờ xem ra, đây chỉ là một trò cười mà thôi, căn bản là hành động ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình.
Ngay lúc này, hòa thượng Đạo Tế điên điên khùng khùng nhảy nhót chạy tới,
"Hờ hờ hờ, tự mình chuốc lấy khổ, tự mình chuốc lấy khổ!"
"Đồ ngốc đồ ngốc! Một đám đồ ngốc!"
"Khà khà khà khà!"
Hòa thượng Đạo Tế vừa nói vừa ăn nói lảm nhảm, lại vừa nhảy nhót chạy ra. Huyền Sách và Tứ Đại Phật Tôn hoàn toàn ngây người ra. Lời nói điên khùng của hòa thượng Đạo Tế dường như đang điểm tỉnh bọn họ.
"Ai!"
Huyền Sách thở dài một tiếng, mặt đầy cay đắng. Tứ Đại Phật Tôn cũng trầm mặc không nói. Chỉ thấy hai tay Huyền Sách chắp thành chữ thập, sau đó quỳ xuống trước mặt Diệp Thanh Vân.
“Bần tăng nhất thời ngu muội, phạm phải sai lầm lớn, còn xin thánh tử trách phạt!”
Tứ Đại Phật Tôn cũng nhất loạt quỳ xuống đất,
“Cầu xin thánh tử trách phạt!”
Diệp Thanh Vân gãi gãi đầu, mặt đầy hoang mang,
“Đợi chút, ta có chút không rõ tình hình, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận