Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 766: Nhảy núi

Chương 766: Nhảy núi
Diệp Thanh Vân không phải không muốn giúp Đông Phương Túc. Hắn thật sự không hề mong muốn t·h·i·ê·n Võ Vương Triều bị Đại Chu thần triều c·ô·ng p·h·á. Bởi vì Diệp Thanh Vân cũng không biết nơi này một khi bị Đại Chu thần triều chiếm giữ, cuộc sống của bản thân có thể sẽ phát sinh biến đổi hay không? Ngươi xem bây giờ ngày tháng tốt đẹp biết bao? Ở tại Phù Vân sơn vô ưu vô lự. Thích thì trồng trọt. Thích thì ăn t·h·ị·t. Thích thì u·ố·n·g· r·ư·ợ·u. Còn có cô bé...... để ngắm. Vô ưu vô lự. Thật là một cuộc sống tươi đẹp. Ngay cả thần tiên...... cũng muốn cân nhắc xem có nên đổi lấy hay không. Mà một khi thay đổi một quốc gia, thay đổi một hoàng đế, ai biết rõ cuộc sống ban đầu có còn có thể duy trì tiếp tục hay không? Đó cũng là điều Diệp Thanh Vân lo lắng. Nếu có thể, hắn chỉ mong sao t·h·i·ê·n Võ Vương Triều có thể một mực tồn tại. Bản thân cũng được t·r·ố·n ở đây tiếp tục hưởng thụ cuộc sống nhàn tản như mây trời, hạc nội. Nhưng vấn đề là, Diệp Thanh Vân thực sự không biết phải giúp Đông Phương Túc như thế nào. Tuy rằng Diệp Thanh Vân quen biết rất nhiều người, cũng có thể tìm bọn họ để tương trợ. Nhưng Diệp Thanh Vân cũng biết loại chuyện này, dù bản thân có chạy vạy cầu người khác giúp đỡ, liệu có mấy ai sẽ đồng ý? Cách trực tiếp nhất, chính là mượn quân Đại Đường. Nếu Đại Đường xuất binh tương trợ, t·h·i·ê·n Võ Vương Triều ngăn cản được Đại Chu thần triều, hẳn là không có gì khó khăn. Nhưng Diệp Thanh Vân không thể nhờ Đại Đường giúp đỡ. Hắn vừa mới từ Đại Đường trở về, mà Đại Đường cũng mới trải qua đại loạn, phỏng chừng còn đang khôi phục nguyên khí. Vào lúc này sao có thể năn nỉ Đại Đường xuất binh tương trợ? Cho nên, Diệp Thanh Vân thật sự bất lực. Thấy Diệp Thanh Vân ở đây dường như không thể giúp được gì, Đông Phương Túc hoàn toàn tuyệt vọng. Diệp Thanh Vân thấy sắc mặt Đông Phương Túc ảm đạm, trong lòng cũng không khỏi xót xa. "Bệ hạ, hết thảy đều do số trời." Hắn giả vờ nói một câu. Đông Phương Túc ngẩn ra, rồi gật gật đầu. Sau đó lặng lẽ cùng Cô Nguyệt rời đi. Rời khỏi Phù Vân sơn, trở về trên đường đến kinh thành. Cô Nguyệt thật sự không thể nhịn được nữa. "Bệ hạ, chẳng lẽ Diệp Cao Nhân thật sự muốn thấy c·h·ế·t mà không cứu chúng ta sao?" Đông Phương Túc liền trừng mắt nhìn Cô Nguyệt một cái. "Diệp Cao Nhân vừa mới nói, hết thảy đều có số trời, rõ ràng Diệp Cao Nhân đã biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì rồi." Cô Nguyệt há hốc miệng, có chút ngây người. Đông Phương Túc hít sâu một hơi. Rồi lại thở dài một tiếng. Trên mặt lộ ra một nụ cười khổ. "Có lẽ, việc Diệp Cao Nhân xuất hiện ở t·h·i·ê·n Võ Vương Triều, đã là kéo dài t·í·n·h m·ạ·n·g cho t·h·i·ê·n Võ Vương Triều rồi." "Nếu không có Diệp Cao Nhân trấn giữ ở đây, e rằng t·h·i·ê·n Võ Vương Triều đã sớm tiêu vong rồi." Cô Nguyệt trầm mặc. Nghĩ lại, Diệp Thanh Vân quả thật đã giúp t·h·i·ê·n Võ Vương Triều rất nhiều. Khi Đại Chu thần triều chưa hồi phục, t·h·i·ê·n Võ Vương Triều đã là vương triều lớn nhất Nam Hoang. Chỉ cần không có biến cố lớn, t·h·i·ê·n Võ Vương Triều sẽ trở thành bá chủ duy nhất Nam Hoang. Mà tất cả điều này, đều nhờ vào sự tồn tại của Diệp Thanh Vân. Là hắn, đã giúp t·h·i·ê·n Võ Vương Triều cường thịnh đến mức này. Nhưng cũng có thể nói, là Diệp Thanh Vân đã mang t·h·i·ê·n Võ Vương Triều lên một tầm cao không thuộc về nó. Hiện tại cũng chỉ là bị bất ngờ đ·á·n·h về nguyên hình mà thôi. Giống như Diệp Thanh Vân nói. Hết thảy đều có số trời. T·h·i·ê·n Võ Vương Triều có lẽ thật sự đến lúc cần phải tiêu vong rồi. Đông Phương Túc được xưng là Võ Hoàng, bởi vì thực lực của hắn trong số các quân chủ bảy nước Nam Hoang trước đây, là người mạnh nhất. Chứ không phải vì hắn hiếu chiến. Cho nên giờ phút này, trên đường từ Phù Vân sơn trở về, Đông Phương Túc đã cân nhắc một vấn đề hết sức nghiêm túc và t·à·n k·h·ố·c. Quy hàng? Hay là c·h·ế·t đến cùng? Đây không phải là điều có thể quyết định trong chốc lát. Bản thân Đông Phương Túc cũng muốn suy nghĩ cẩn trọng. Hoặc có thể nói là dày vò một phen...
Diệp Thanh Vân tiễn Đông Phương Túc và Cô Nguyệt xong, nhìn ba kiện lễ vật bày trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Giúp không được người ta, lại còn nhận lễ của người ta. Thật là áy náy. "Haizz!" Trong lòng Diệp Thanh Vân phiền muộn, lại dẫn theo Đại Mao vào rừng núi giải sầu. Bất giác. Diệp Thanh Vân đã đi tới vách đá cheo leo. Nhìn bao quát mặt đất phía trước, tâm tình Diệp Thanh Vân cũng thoải mái hơn đôi chút. Đột nhiên. Trong đầu Diệp Thanh Vân nhảy ra một ý nghĩ cực kỳ to gan. Không phải nói là nhảy núi bất tử ắt có hậu phúc sao? Chẳng phải nhảy núi xong gặp được cơ duyên, đều là phù hợp vai chính sao? Ta Diệp Thanh Vân đã lâu như vậy, vẫn cứ bình thường như thế, có phải là do chưa nắm bắt đúng cách mở ra hình thức vai chính? Vì sao ta xuyên không đến thế giới này, nơi đầu tiên xuất hiện lại là Phù Vân sơn này? Chẳng lẽ điều đó đang ám chỉ rằng, muốn đạt được cơ duyên thực sự, phải nhảy xuống từ Phù Vân sơn này? Càng nghĩ càng thấy hợp lý! Ánh mắt Diệp Thanh Vân dần sáng lên. Trời muốn giao trọng trách cho người nào đó! Trước phải nhảy núi! Ta hiểu rồi! Ta Diệp Thanh Vân cuối cùng cũng hiểu ra! Hắn vui đến nỗi nước mũi cũng sắp trào ra rồi. Đại Mao phía sau thấy Diệp Thanh Vân đột nhiên vui vẻ, không biết hắn đang cao hứng cái gì. Đại Mao bất đắc dĩ lắc đầu. B·ệ·n·h! B·ệ·n·h nặng rồi! Không biết có cứu được không? Diệp Thanh Vân rất nhanh bình tĩnh trở lại. Nhìn vách núi trước mắt. Không tính là quá cao. Nhưng nếu thực sự rơi xuống thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. Diệp Thanh Vân hít sâu một hơi. Hai tay dang rộng. Trong lòng quyết định nhảy xuống. Nhưng dù sao đây không phải trò đùa. Diệp Thanh Vân hưng phấn qua đi vẫn cảm thấy rất sợ hãi. Nếu như bản thân nghĩ sai thì sao? Chẳng phải là toi đời rồi sao? Nhảy? Hay là không nhảy? Đây là một vấn đề. Ta sẽ tiếp tục làm cá muối sao? Hay là liều mình một phen, trực tiếp cho nó cá muối lật mình? Không đúng nha. Cá muối lật mình, vẫn giống như trước là cá muối. Chỉ là lật một mặt thôi. Diệp Thanh Vân trong đầu nghĩ vớ vẩn, cả người rối rắm. Đại Mao phía sau nhìn một hồi lâu, căn bản không hiểu Diệp Thanh Vân đang làm cái gì? Ngươi giơ tay đứng đó làm trò hề hả? Đại Mao nhàm chán nằm xuống đất, dùng mũi chó thổi mấy cây cỏ nhỏ chơi. Cũng không biết Diệp Thanh Vân đã rối rắm bao lâu. Dù sao Đại Mao nằm sấp cũng sắp ngủ gật đến nơi rồi. "Bà m·ẹ nó! Ta Diệp Thanh Vân hôm nay thật sự liều mạng!" "Ta muốn lên trời!" "Biến thành mẹ nó thái cực kim tiên!" Diệp Thanh Vân rống lên một tiếng. Rồi hai chân gập lại. Đột nhiên dồn sức. Nhảy lên. Với một tư thế vô cùng oai phong, trực tiếp nhảy xuống. Đại Mao đột ngột tỉnh giấc. Mắt trợn trừng xem Diệp Thanh Vân. Đậu mợ! Không phải chứ? Diệp Thanh Vân trước mặt Đại Mao, trực tiếp nhảy núi rồi. Khiến Đại Mao hoàn toàn ngớ ngẩn. Mà lúc này Diệp Thanh Vân, bên tai cảm nhận được tiếng gió vù vù. Thân hình nhanh chóng rơi xuống. Khoảnh khắc này. Trái tim của hắn đập nhanh kinh khủng. Dường như toàn thân m·á·u tươi đều muốn phun ra ngoài. Quá k·í·c·h t·h·í·c·h! K·í·c·h t·h·í·c·h đến đầu của Diệp Thanh Vân trống rỗng. Thậm chí còn cảm thấy có chút sướng! Nhưng khi Diệp Thanh Vân thấy mặt đất càng ngày càng gần, mà trên người mình không hề có bất kỳ d·ị t·h·ư·ờ·n·g nào xuất hiện. Diệp Thanh Vân cuối cùng cũng hoảng sợ! Sắc mặt biến đổi lớn! Kinh hoàng muốn c·h·ế·t! Xong rồi! Tiêu đời rồi! Ai tới cứu ta với?
Bạn cần đăng nhập để bình luận