Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1042: Thành kính Trung Nguyên ba thiên kiêu

Chương 1042: Thành kính Trung Nguyên thiên kiêu
Ngô Thiên Đỉnh có chút không thể chấp nhận được.
Từ Thiếu Dương ba người sao có thể gia nhập Thanh Vân tông được chứ?
Chẳng phải là bỏ núi vàng núi bạc mà không cần, lại đi chọn một đống sắt vụn sao?
Các ngươi đều là nguyên thiên kiêu đấy!
Có chút tự trọng của một thiên kiêu Trung Nguyên đi chứ?
“Từ Thiếu Dương, ba người các ngươi là phản bội sao?” Ngô Thiên Đỉnh trầm giọng quát.
Tuy chính hắn coi như là phản bội Trung Nguyên, nhưng dù sao làm những chuyện đó vẫn chưa để lộ ra bên ngoài.
Còn Từ Thiếu Dương ba người thì ngang nhiên công khai gia nhập Thanh Vân tông.
Cho nên Ngô Thiên Đỉnh vẫn có thể đứng trên lập trường đạo đức, mà phê phán ba người Từ Thiếu Dương.
Hắn vốn tưởng rằng, khi nghe câu hỏi này của mình, Từ Thiếu Dương ít nhiều gì cũng sẽ lộ ra vẻ xấu hổ.
Thậm chí còn có khả năng xấu hổ vô cùng.
Để Ngô Thiên Đỉnh tiếp tục thoá mạ bọn hắn.
Đây là cơ hội hiếm có đấy.
Nếu như ở Trung Nguyên, Ngô Thiên Đỉnh ở trước mặt ba người này, vẫn phải thấp hơn một bậc.
Dù sao, thiên kiêu và thiên kiêu vẫn có sự chênh lệch.
Không ngờ.
Từ Thiếu Dương ba người không hề có chút biểu cảm xấu hổ nào.
Cả ba đều bình tĩnh, trong mắt còn rất thanh minh.
Đừng nói là hổ thẹn.
Ngay cả một chút dao động cũng không có.
“Ngô Thiên Đỉnh, ba người chúng ta hiện giờ chỉ là đệ tử của Thanh Vân tông, không còn bất kỳ quan hệ gì với Trung Nguyên.” Từ Thiếu Dương nhàn nhạt nói.
“Dù cho sư môn trưởng bối của chúng ta đứng ở đây, chúng ta cũng sẽ không có nửa điểm dao động.” “Huống chi là ngươi?” Ngô Thiên Đỉnh triệt để há hốc mồm.
Đậu má ba tên này bị rót canh mê hồn à?
Thế mà kiên định như vậy?
Hắn hoàn toàn không tưởng tượng được Thanh Vân tông này có gì có thể hấp dẫn bọn hắn như thế.
Mạnh Du Nhiên thấy cảnh này, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hẳn.
Vừa rồi năm tên thuộc hạ của hắn, ngay trước mặt giáo chủ của mình, đã bày tỏ thái độ và rạch rõ giới hạn với Huyền Hoàng giáo.
Vì vậy, họ không tiếc tự phế tu vi.
Tức đến nỗi Mạnh Du Nhiên suýt nôn ra máu.
Hiện tại tốt rồi.
Nhìn ba vị nguyên thiên kiêu này, thế mà cũng phản bội Trung Nguyên, gia nhập Thanh Vân tông.
Tâm tình hắn lập tức trở nên tốt lên.
Tuy thuộc hạ của bản thân phản bội hắn.
Nhưng tính là gì chứ?
Xem này! Xem người ta là thiên kiêu Trung Nguyên, ai ai cũng là kiệt xuất hào kiệt trẻ tuổi đương thời đó.
Kết quả chẳng phải vẫn phản bội Trung Nguyên sao.
Cho nên không phải Mạnh Du Nhiên ta không có bản lĩnh ngự hạ, chắc chắn là do Thanh Vân tông này quá quỷ dị mới như thế.
Ừm! Nghĩ như vậy, tâm trạng của Mạnh Du Nhiên lại càng tốt hơn.
Thậm chí còn không kìm được ý muốn ngâm thơ.
Đương nhiên.
Trong tình huống này ngâm thơ có vẻ không hợp lắm.
Chỉ là ai nấy đều thấy rõ, Mạnh Du Nhiên vừa rồi còn mặt mày ủ dột, giờ đã sảng khoái tinh thần.
Khóe miệng còn thoáng nở nụ cười nhạt.
Cả người đều vui vẻ lên.
Ngược lại, Ngô Thiên Đỉnh vừa nãy còn nhịn cười, vẻ mặt lúc này có chút khó coi.
“Chẳng lẽ, các ngươi không sợ ta bẩm báo chuyện này về Trung Nguyên à?” Ngô Thiên Đỉnh tức giận nói.
“Không sao, ngươi muốn báo cáo thế nào là chuyện của ngươi, chúng ta đã không còn quan tâm nữa rồi.” Từ Thiếu Dương lắc đầu nói.
Lời này làm Ngô Thiên Đỉnh nghẹn họng.
Cẩu Bất Lợi lại nhìn Ngô Thiên Đỉnh, tươi cười nói.
“Ngươi đã cùng ba vị sư đệ sư muội của ta đến từ cùng một nơi, hay là ngươi cũng ở lại Thanh Vân tông ta nhé?” Ngô Thiên Đỉnh: “???” Ghê gớm! Lại muốn lôi kéo cả mình vào Thanh Vân tông này.
“Hừ, Ngô Thiên Đỉnh ta thân là truyền nhân binh gia, sao có thể coi trọng một Thanh Vân tông nhỏ bé của các ngươi?” Ngô Thiên Đỉnh đương nhiên là không muốn.
Hắn còn chưa đến mức ngay cả Trung Nguyên cũng không muốn về.
Là một truyền nhân binh gia, Ngô Thiên Đỉnh vẫn rất tự hào và coi trọng thân phận này.
“Vậy thật là đáng tiếc.” Cẩu Bất Lợi lắc đầu, cũng không nói thêm gì.
“Nói nhảm nhiều làm gì.” Đế Tôn mất kiên nhẫn.
Hắn từng bước bước ra, khí tức cường giả Vấn Đỉnh lập tức bùng phát.
Bao phủ khắp nơi.
“Ngươi muốn làm gì?” Cẩu Bất Lợi không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào Đế Tôn.
“Diệt Thanh Vân tông của ngươi.” Đế Tôn lời ít ý nhiều, giơ tay đánh ra một chưởng, nhắm thẳng Cẩu Bất Lợi mà đến.
Đây là một chưởng của cường giả Vấn Đỉnh.
Hơn nữa Đế Tôn không hề lưu thủ, uy lực một chưởng này, đủ sức đánh trọng thương cao thủ Hoá Nguyên cảnh.
Mấy đệ tử Thanh Vân tông này, hắn căn bản không để vào mắt.
Chỉ là một đám kiến hôi mà thôi.
Một chưởng này của hắn đánh xuống, có thể còn sống sót, phỏng chừng cũng chỉ có ba thiên kiêu là Từ Thiếu Dương mà thôi.
Đối diện với một chưởng này, những đệ tử Thanh Vân Tông lại không hề sợ hãi.
Từ Thiếu Dương ba người lúc này bước ra khỏi đám đông.
Chắn trước mặt Cẩu Bất Lợi.
Ba người liên thủ một chưởng.
Ầm!!!
Chặn lại một chưởng này của Đế Tôn.
Đế Tôn không tỏ vẻ gì kinh ngạc.
Tuy Từ Thiếu Dương ba người vẫn chỉ là tu vi Hoá Nguyên, nhưng dù sao cũng xuất thân từ Trung Nguyên, thực lực không tầm thường.
Ba người liên thủ, có thể ngăn được một chưởng chưa dốc toàn lực của hắn, cũng không có gì kỳ quái.
“Cẩu sư huynh, ba người chúng ta vào tông đến nay, chưa lập được chút công lao nào.” Từ Thiếu Dương nói với Cẩu Bất Lợi.
“Hôm nay cường địch đến, để cho ba người bọn ta ra nghênh đón.” Cẩu Bất Lợi gật đầu.
“Được, trận chiến này giao cho Từ sư đệ ba người.” “Cũng đừng để Thanh Vân tông mất mặt đấy nhé.” Nói xong, Cẩu Bất Lợi lui ra phía sau.
Đứng chung với các đệ tử Thanh Vân tông.
Chừa lại không gian cho Từ Thiếu Dương ba người.
Đế Tôn lộ ra vẻ mặt cười nhạt.
“Chỉ bằng ba người các ngươi, không phải là đối thủ của ta.” Mạnh Du Nhiên và Ngô Thiên Đỉnh cũng không có ý muốn ra tay giúp đỡ.
Với thực lực của Đế Tôn, đối phó với ba người Từ Thiếu Dương chắc chắn không thành vấn đề.
“Ngô Thiên Đỉnh, bây giờ dẫn hai đồng bọn của ngươi rời đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.” Ngọc Âm Chỉ vào Ngô Thiên Đỉnh, giọng nói lạnh lẽo.
Ngô Thiên Đỉnh dang hai tay ra.
“Ta lời nói vô dụng, bọn hắn muốn làm gì ta cũng không thể khuyên được.” “Đã vậy, đừng trách chúng ta không khách khí!” Từ Thiếu Dương ba người lúc này bày ra tư thế.
Từng người từng người giậm chân bước.
Mặt đầy vẻ kiên định và quyết liệt.
Tư thế như vậy, khiến ba người Đế Tôn lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Đây là kiểu gì vậy? Độc đáo thật nha. Người Trung Nguyên đều như vậy sao?
Ngô Thiên Đỉnh càng thêm khó hiểu.
Ba người này đang làm gì vậy? Tại sao không trực tiếp thi triển pháp thuật thần thông của sư môn?
Đứng tấn làm gì? Mặt ai cũng lộ ra biểu cảm quái lạ kia.
“Mây xanh lão tiên!” Trong giây phút đó, Từ Thiếu Dương dẫn đầu hét lớn một tiếng.
Âm thanh như sấm rền.
Làm cho ba người Đế Tôn giật mình.
Ngay sau đó.
“Pháp lực vô biên!” Sở Nhân cũng theo hét lên.
Ba người Đế Tôn càng thêm mờ mịt.
Rốt cuộc đây là cái quỷ gì?
“Thần thông quảng đại!” Ngọc Âm Con ngẩng đầu ưỡn ngực hét một tiếng.
Cuối cùng.
Ba người thiên kiêu Trung Nguyên, đồng thanh hô lớn.
“Cổ kim đệ nhất!!!” Ầm!!!
Tiếng hô chưa dứt.
Liền thấy ba đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, chiếu rọi lên người ba người Từ Thiếu Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận