Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1537 ngươi nội tâm quá trống trải

Chương 1537: Nội tâm ngươi quá trống trải.
Nương theo từng hồi long ngâm, cái móng vuốt rồng mang theo uy thế khủng bố chụp xuống đầu trọc của Tuệ Không. Một kích này, Thánh Nhân cũng khó mà ngăn cản. Mà Tuệ Không đứng đó, dường như hoàn toàn chưa kịp phản ứng, vẫn chắp tay trước ngực, trên mặt mang nụ cười lạnh nhạt. Quanh thân phật quang chiếu sáng rạng rỡ.
Ầm!!!
Móng vuốt rồng rơi xuống, rắn chắc đập vào lớp phật quang hộ thể của Tuệ Không. Thấy lớp phật quang hộ thể có chút bắn ra. Vuốt rồng hư ảnh liền bị phản chấn trở về. Còn Tuệ Không thì không hề bị tổn hại. Phật quang quanh thân không hề suy yếu chút nào, vững chắc như lúc ban đầu.
Lần này, Đông Hoàng Tầm Tiên có chút kinh ngạc. Một kích này của mình, tuy chưa dùng hết toàn lực, chỉ là tiện tay xuất ra thôi. Nhưng dù sao cũng là lực lượng Chân Long, Thánh Nhân bình thường không thể ngăn cản được. Vậy mà hòa thượng trông nhỏ yếu này lại có thể bình thản đón đỡ như vậy? Không đơn giản.
"Ha ha, ngược lại là ta xem thường ngươi, không hổ là người đi theo bên cạnh Diệp Thanh Vân." Đông Hoàng Tầm Tiên thong thả nói.
"A di đà phật." Tuệ Không không kiêu ngạo không tự ti. "Thí chủ không bằng bỏ xuống chấp niệm trong lòng, nghe một chút phật pháp của tiểu tăng? Có lẽ có thể có chút thu hoạch."
Mặt Đông Hoàng Tầm Tiên trầm xuống. "Ta không có hứng thú với phật pháp."
Sau một khắc, Đông Hoàng Tầm Tiên lại ra tay. Một bóng Bạch Hổ hư ảnh hung hãn bức người hiện lên, gầm thét xông về phía Tuệ Không. So với vuốt rồng hư ảnh vừa rồi, Bạch Hổ hư ảnh này uy thế càng khủng bố hơn. Hiển nhiên, Đông Hoàng Tầm Tiên không còn lưu thủ, muốn dùng thực lực chân chính giết chết Tuệ Không, tiện thể tiêu diệt Thái Huyền Phủ.
"Thực lực của Đông Hoàng Tầm Tiên cực kỳ khủng bố!" Bên trong Thái Huyền Phủ, Côn Lôn Tử nhìn thấy Bạch Hổ hư ảnh thì tâm thần hãi nhiên, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi. Nếu đổi lại là mình đối mặt với Bạch Hổ hư ảnh này, chỉ có một kết cục là chết! Mà lại là tuyệt đối không có nửa điểm cơ may sống sót. Đây là chiêu thức khủng bố đủ để đánh giết Thánh Nhân.
"Tuệ Không đại sư có thể đỡ nổi không?" Côn Lôn Tử không khỏi lo lắng. Nhưng nghĩ đến còn có hàng da trấn giữ Thái Huyền Phủ, nếu Tuệ Không thật sự không ngăn nổi thì hàng da chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ cần có hàng da thì sẽ có cảm giác an toàn tuyệt đối, giống như trời sập xuống cũng không cần quá lo lắng.
Đối mặt Bạch Hổ hư ảnh có uy thế khủng bố, có thể giết chết Thánh Nhân, phản ứng của Tuệ Không vẫn như trước. Chắp tay trước ngực, tụng niệm phật hiệu.
"A di đà phật!"
Phật quang quanh thân lập tức trở nên nồng đậm hơn.
Oanh!!!
Bạch Hổ hư ảnh đột ngột đụng vào lớp phật quang nồng đậm. Vốn hung hãn, có thể xé nát tất cả sinh linh Bạch Hổ hư ảnh, lại bị kim quang cuốn lấy. Bạch Hổ hư ảnh gầm thét liên tục. Nhưng phật quang màu vàng lại như đất sét, bao vây hoàn toàn Bạch Hổ hư ảnh. Uy lực cường hãn của nó hoàn toàn không thể phát huy ra. Theo Tuệ Không phất tay, Bạch Hổ hư ảnh lập tức bị vùi lấp trong lớp phật quang màu vàng, tiêu tán vô hình.
"Sao có thể?" Con ngươi của Đông Hoàng Tầm Tiên gần như muốn trợn trừng ra ngoài. Chiêu thức của mình, Thánh Nhân bình thường đón đỡ chính diện cũng chắc chắn chết không nghi ngờ, vậy mà Tuệ Không lại có thể tùy tiện hóa giải nó? Cũng quá bất hợp lý rồi? Chẳng lẽ Tuệ Không đã là tu vi Thánh Tăng đỉnh phong Phật môn? Nhưng trên người hắn rõ ràng không có khí tức của Thánh Nhân đỉnh phong.
"Lớp phật quang màu vàng kia là chuyện gì? Vì sao trông không giống lực lượng của vùng trời đất này?" Đông Hoàng Tầm Tiên kinh nghi bất định, sắc mặt trở nên khó coi. Hắn rất tức giận, vốn cho rằng luyện hóa được lực ngũ đại thánh thú, sáng tạo ra Địa Tiên chi hồn, dù chưa hoàn toàn thành Địa Tiên, thì trong thiên hạ cũng không ai là đối thủ của mình. Thật không ngờ, ở trong Cửu U Động bị ba kiện bảo vật của Diệp Thanh Vân làm cho chật vật bỏ chạy, thì thôi đi, dù sao ba kiện bảo vật kia lợi hại, mình Tiên Thể chưa hoàn thành, không chống lại được cũng chẳng còn cách nào. Nhưng chỉ cần không gặp Diệp Thanh Vân, mình có thể đi ngang trong thiên địa này, ai đến cũng không xong. Vốn định tiện tay diệt một cái Thái Huyền Phủ, kết quả lại gặp Tuệ Không, mình thế mà không thu thập được cả Tuệ Không? Việc này khiến Đông Hoàng Tầm Tiên vốn tự tin, cảm thấy mình đã ngạo thị thiên hạ phải nhận lấy một thất bại lớn. Ta phí sức lớn như vậy, lại không làm gì được một tên hòa thượng? Vậy những cố gắng trước kia của ta chẳng phải đều trở thành trò cười?
"Thí chủ, chém chém giết giết cũng không có ý nghĩa gì." "Nội tâm của ngươi có phải cảm thấy vô cùng mê mang, trống rỗng không?" "Vương Đồ Bá Nghiệp như mộng huyễn bọt nước, Thí chủ lại lâm vào ma chướng, càng lún càng sâu, khó tự kiềm chế." "Nếu Thí chủ có thể tỉnh ngộ, cùng tiểu tăng học thêm chút phật pháp, liền có thể thoát khỏi ma chướng, cầu được nội tâm tự tại vui vẻ." Tuệ Không không ngừng giảng giải, ra vẻ thương xót cho người lạc lối có thể tỉnh ngộ.
Đông Hoàng Tầm Tiên là loại người nào, sao lại bị mấy câu nói của Tuệ Không làm dao động? Hơn nữa, hắn là truyền nhân Âm Dương gia, còn là cung chủ Đông Hoàng nhất mạch, tín niệm bản thân vô cùng kiên định. Về phần thứ đồ Phật môn kia, Đông Hoàng Tầm Tiên từ trước đến nay vẫn khịt mũi coi thường.
"Không thể lãng phí thời gian nữa, một khi Diệp Thanh Vân bọn chúng trở về, ta lại gặp phiền toái." Đông Hoàng Tầm Tiên nghiến răng, trực tiếp thi triển lực ngũ đại thánh thú cùng một lúc.
Ầm ầm ầm ầm!!!
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, thêm một đầu Kỳ Lân hư ảnh cùng nhau xuất hiện sau lưng Đông Hoàng Tầm Tiên. Uy thế cường đại, khiến cho cả vùng mấy vạn dặm xung quanh đều bị ảnh hưởng. Toàn bộ Thái Huyền Phủ rung chuyển không thôi, dường như muốn sụp đổ. Đúng lúc này, hàng da xuất thủ, bàn tay chó hư ảnh hiện ra, bao phủ toàn bộ Thái Huyền Phủ, như thể bảo vệ Thái Huyền Phủ trong bàn tay chó này. Kể từ đó, mặc cho Đông Hoàng Tầm Tiên có thả ra lực lượng cường thịnh đến mức nào thì Thái Huyền Phủ cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
"Ai." Tuệ Không thở dài. "Xem ra ma chướng của Thí chủ quá sâu nặng, vậy hãy để tiểu tăng hóa giải ma chướng cho Thí chủ, thoát ly khổ hải."
Chỉ thấy hai mắt Tuệ Không bừng sáng kim quang, La Hán chi lực hiện lên, hóa thành một tôn La Hán uy vũ hùng tráng. Không phải là hư ảnh mà là La Hán chân thân!
"Càn rỡ!!!"
Một tiếng gầm thét La Hán vang lên, Phật Uy cuồn cuộn giữa trời đất. Thánh thú hư ảnh phía sau Đông Hoàng Tầm Tiên cùng nhau ảm đạm, dường như không thể chống lại La Hán chân thân của Tuệ Không.
"Cái gì?" Đông Hoàng Tầm Tiên cực kỳ hãi nhiên, khó có thể tin nhìn La Hán chân thân uy vũ cao lớn. "La Hán Tây Thiên?" "Hắn lại là La Hán Tây Thiên chuyển thế?"
Đông Hoàng Tầm Tiên rốt cuộc ý thức được mình đang giao chiến với loại đối thủ nào. Đây là một tôn La Hán! Đừng nói mình chưa thành tiên, dù là chân chính thành tựu cảnh giới Địa Tiên, e rằng cũng vô pháp chống lại La Hán chân thân này. La Hán Tây Thiên không phải là Địa Tiên có thể so sánh. Ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Thiên Tiên mới có thể phân cao thấp với La Hán Tây Thiên.
"Chạy mau!" Đông Hoàng Tầm Tiên biết có điều không ổn, không muốn tiếp tục giao chiến với Tuệ Không nữa, vội vã bỏ chạy.
"Thí chủ dừng bước, không bằng nghe tiểu tăng phật pháp đi!" Tuệ Không không có ý định từ bỏ, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, đuổi theo Đông Hoàng Tầm Tiên.
Hai người một trước một sau, tốc độ cực nhanh, tựa như hai đạo lưu tinh, phá không bay trên bầu trời Trung Nguyên. Đông Hoàng Tầm Tiên kinh hãi phát hiện mình không chỉ đánh không lại Tuệ Không, mà thậm chí chạy trốn cũng không thoát. Tuệ Không lúc này như một miếng cao dán da chó, theo sát sau lưng Đông Hoàng Tầm Tiên. Dù Đông Hoàng Tầm Tiên có tăng tốc thế nào, cũng không thể nào thoát khỏi Tuệ Không, thậm chí khoảng cách giữa hai người luôn duy trì không đổi. Điều này có nghĩa là Tuệ Không thành thạo điêu luyện, không tốn sức nhiều cũng có thể đuổi kịp Đông Hoàng Tầm Tiên.
"Thí chủ, phật pháp thâm ảo, có thể giúp thế nhân thoát khỏi bể khổ." "Nội tâm Thí chủ quá trống trải, chỉ có những thứ hư ảo mà không có sự chân thật, nghe một chút phật pháp, đối với Thí chủ có lợi rất lớn." "Thí chủ đừng chạy, tiểu tăng thâm thụ giáo huấn của Thánh Tử, tuy rằng phật pháp kém xa Thánh Tử, nhưng cũng đủ để giải hoặc cho Thí chủ." "Thí chủ..."
Đầu của Đông Hoàng Tầm Tiên càng lúc càng lớn, cái đầu trọc phía sau hung hăng thí chủ thí chủ, miệng lải nhải không ngừng, nghe đến nỗi Đông Hoàng Tầm Tiên nghiến răng nghiến lợi.
"Con mẹ nó ngươi đừng có đi theo ta nữa!!!"
Giận dữ, Đông Hoàng Tầm Tiên quay đầu mắng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận