Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1631 đánh bậy đánh bạ

Chương 1631: Đánh bậy đánh bạ.
Dương Thương lập tức liền hiểu ra ý của Diệp Thanh Vân. Vội vàng thu lại vẻ mặt.
“Đại nhân, việc này có phải cực kỳ bí mật hay không?” Diệp Thanh Vân liếc hắn một cái, khẽ gật đầu.
“À, vậy thuộc hạ đã hiểu, việc này thuộc hạ tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho người khác.” “Nhất định giữ kín như bưng, tuyệt không ảnh hưởng đến chuyện quan trọng của đại nhân!” Diệp Thanh Vân lập tức lộ vẻ tán thưởng với Dương Thương. Lão già này đúng là rất thông minh. Như vậy cũng tốt, đỡ cho mình phải nhấn mạnh thêm điều gì.
“Dương Thành Chủ, việc này rất quan trọng, dù là phía Càn Tiên Phủ, cũng chỉ biết chút ít mà thôi.” “Thân phận của ta, nếu để lộ nửa điểm, hậu quả ngươi nên rõ.” Diệp Thanh Vân hờ hững nói một câu.
Dương Thương mặt nghiêm trọng, liên tục chắp tay gật đầu.
“Đại nhân yên tâm tuyệt đối, thuộc hạ nhất định toàn lực phối hợp!” “Rất tốt, đợi đến tương lai bắt được gã phi thăng giả họ Diệp kia, Dương Thành Chủ cũng có thể có một phần công lao.” Nghe thấy lời này, Dương Thương không khỏi kích động trong lòng. Nếu thật sự mình cũng có thể kiếm được một phần công lao, vậy khẳng định sẽ thăng tiến vùn vụt. Vị trí thành chủ Tiên Thành Khuyết hiện tại, mình đã ngồi đủ rồi. Có lẽ có thể mượn cơ hội này, nịnh bợ được vị mật thám đại nhân này, đến lúc đó có lẽ có cơ hội ngồi vào vị trí Tổng Trấn Càn Tiên Phủ.
“Mật thám đại nhân, sau đó hành động như thế nào? Thuộc hạ có thể giúp đỡ được gì không?” Dương Thương cẩn thận hỏi từng ly từng tí.
Diệp Thanh Vân lại có vẻ mặt lạnh lùng.
“Việc đuổi bắt gã phi thăng giả họ Diệp kia liên quan đến chuyện lớn, không nên dò hỏi, cũng đừng có nghe ngóng.” “Dạ dạ dạ, thuộc hạ lỡ lời.” Dương Thương vội cúi đầu nói.
Diệp Thanh Vân vẻ mặt hơi hòa hoãn: “Ta không thể ở trong thành quá lâu, ngươi tự mình hộ tống chúng ta ra khỏi thành.” “Vâng!” Ngay sau đó, Diệp Thanh Vân dưới sự đi theo của Dương Thương, ung dung đi ra khỏi phủ thành chủ.
Ngoài phủ thành chủ, còn có mấy tên tội phạm đang chờ phán xét. Kết quả là thấy Diệp Thanh Vân lại tự đi ra. Điều này khiến mấy tên tội phạm bị truy nã kia vô cùng kinh ngạc. Trước đây tội phạm bị truy nã sau khi vào, chưa một ai có thể đi ra. Không ngờ Diệp Thanh Vân không những đi ra, bên cạnh còn có thành chủ Dương Thương đi theo? Đây là tình huống gì? Tại sao đường đường chủ nhân Tiên Thành Khuyết, ở trước người này lại lộ ra vẻ cung kính như vậy?
Diệp Thanh Vân cũng mặc kệ ánh mắt của mấy tên tội phạm bị truy nã kia, cũng mặc kệ người bên ngoài phản ứng như thế nào. Hắn dưới sự đi theo của Dương Thương, một đường vừa nói vừa cười trở về Vấn Tiên Lâu.
Người của các thế lực bên trong Vấn Tiên Lâu biết được thành chủ Dương Thương tới, đều giật mình, cùng nhau đi ra nghênh đón. Trong đó bao gồm một đoàn người của Ngọc Long Tông. Nhưng khi mọi người thấy Dương Thương bồi tiếp một gã thanh niên xấu xí, còn tỏ vẻ một bộ cung kính, đều vô cùng kinh hãi.
“Người này là ai? Có thể khiến thành chủ Dương Thương tự mình đi theo?” “Dương Thương dường như rất kính sợ gã thanh niên này.” “Tê! Chẳng lẽ người này là con cháu hậu bối của nhân vật nào đó?” Sau khi đám người nghi ngờ, cũng có người nhận ra Diệp Thanh Vân. Lúc trước khi Diệp Thanh Vân bị đám đại hán mặc ngân giáp mang đi, ở Vấn Tiên Lâu có không ít người tận mắt thấy. Đến giờ mới chưa tới nửa ngày công phu đâu, người trong Vấn Tiên Lâu đương nhiên sẽ không quên.
“Kỳ lạ! Người này trước đó chẳng phải bị thủ vệ Tiên Thành bắt đi sao? Vì sao nhanh như vậy đã trở lại?” “Ta tận mắt nhìn thấy, người này bị cưỡng ép mang đi, không ngờ hôm nay lại được thành chủ Dương Thương đưa về?” “Xem ra người này có lai lịch lớn rồi!” Khó tin nhất, phải kể đến một đoàn người của Ngọc Long Tông.
Gương mặt xinh đẹp của Long Hương Hương trở nên rất đặc sắc, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Một bên Tô Lão cũng kinh hãi đầy mặt, nội tâm càng thêm không thể tưởng tượng nổi.
“Đại tiểu thư, kẻ này có thể khiến thành chủ Dương Tùng đưa về, lai lịch chắc chắn cực lớn.” Tô Lão hạ giọng nói với Long Hương Hương.
“May mắn, trước đó chúng ta cũng không triệt để trở mặt với hắn, nếu không sợ là sẽ gặp phiền toái không nhỏ.” Long Hương Hương không nói gì, chỉ là trong lòng vô cùng khó chịu. Nàng vẫn còn nhớ đến con chó hàng da.
“Tô Lão, coi như hắn thật sự có lai lịch lớn, chẳng lẽ còn lớn hơn Ngọc Long Tông của ta sao?” Tựa như là đang hờn dỗi, Long Hương Hương cố ý nói như vậy.
Tô Lão dở khóc dở cười. Nghĩ thầm đại tiểu thư của ta ơi, Ngọc Long Tông ở Càn Đạo Châu quả thật là số một số hai, là thế lực đỉnh cao. Nhưng vạn nhất lai lịch của thanh niên này còn lớn hơn thì sao? Chẳng phải là sẽ trêu chọc vào đại phiền toái hay sao?
Lúc này, Diệp Thanh Vân dưới sự đi theo của Dương Thương đi vào Vấn Tiên Lâu. Tuệ Không, Mai Trường Hải cùng con chó hàng da tiến lên đón.
“Thánh tử!” Tuệ Không chắp tay trước ngực, trên mặt tươi cười, còn liếc mắt nhìn thành chủ Dương Thương một chút. Nghĩ thầm Thánh tử không hổ là Thánh tử, luôn luôn mọi việc đều thuận lợi. Mới đi không bao lâu, đã có thể điểm hóa thành chủ Tiên Thành Khuyết rồi.
Còn Mai Trường Hải đã là vừa kinh hãi vừa vui mừng. Hắn vốn cho rằng, chuyến đi này của Diệp Thanh Vân sợ là không về được, trong lòng vô cùng bất an và lo lắng. Không chỉ lo lắng cho Diệp Thanh Vân, còn đang lo lắng cho tương lai của Thủy Nguyệt Tông. Có thể khi vừa thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tuệ Không, Mai Trường Hải lại cảm thấy kỳ quái. Vì sao Tuệ Không tuyệt nhiên không lo lắng? Sau khi hỏi Tuệ Không, đều chỉ bị một câu “Thánh tử an bài ổn thỏa hết thảy” cho qua. Làm cho Mai Trường Hải trong lòng không có chút cảm giác an tâm nào. Kết quả không ngờ, Diệp Thanh Vân thật sự trở về. Thậm chí cả thành chủ Dương Thương, còn cùng đi ở bên cạnh Diệp Thanh Vân. Điều này làm cho lão Mai Đầu sợ hết hồn. Hoàn toàn không thể nào tưởng tượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Không sao, cùng ta ra khỏi thành đi.” Diệp Thanh Vân nói với Tuệ Không, Mai Trường Hải. Hắn lại cúi đầu nhìn về phía con chó hàng da, nhếch miệng cười một tiếng.
“Hàng da, đuổi theo bước chân của ta.” “Gâu gâu!” Hàng da vui sướng đáp lại.
Diệp Thanh Vân vừa nhìn về hướng một đoàn người của Ngọc Long Tông, vừa vặn thấy Long Hương Hương cùng Tô Lão. Một tia mỉm cười nhàn nhạt, hiện lên trên mặt Diệp Thanh Vân. Tựa hồ đang cảnh cáo Long Hương Hương và Tô Lão.
Gương mặt xinh đẹp của Long Hương Hương tái mét, không hề yếu thế trừng mắt với Diệp Thanh Vân.
“Đi thôi.” Diệp Thanh Vân lên tiếng, Dương Thương tiếp tục hộ tống một đoàn người của Diệp Thanh Vân, nghênh ngang ra khỏi Tiên Thành Khuyết.
Sau khi ra khỏi Tiên Thành, Dương Thương cũng không nói nhiều, chỉ chắp tay với Diệp Thanh Vân, lập tức dẫn người trở về.
Diệp Thanh Vân cũng không dừng lại, một đoàn người cấp tốc chạy về Thủy Nguyệt Tông.
Trên nửa đường, Mai Trường Hải thực sự không nhịn được.
“Lão tổ tiền bối, tại sao Dương Thương lại…” Diệp Thanh Vân khẽ lắc đầu.
“Lão Mai, có một số việc vẫn là không biết rõ thì tốt hơn.” Mai Trường Hải nghe vậy, lập tức nghiêm nghị, không còn dám hỏi nhiều nữa.
“Lão tổ tiền bối nhất định có lai lịch lớn lao, ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, tuyệt không được quá nghe ngóng.” Diệp Thanh Vân nhìn bầu trời xa xăm, tâm tình cũng có chút phức tạp khó tả. Chuyến đi này quả nhiên có chút mạo hiểm, may mà là hữu kinh vô hiểm, không phát sinh thêm chuyện phiền phức nào.
“Giấy không gói được lửa, Dương Thương kia có thể lúc nào đó liền tỉnh ra, đến lúc đó ta sợ là ngay cả Thủy Nguyệt Tông cũng không ở lại được nữa.” Diệp Thanh Vân ẩn ẩn lo âu…
Trong phủ thành chủ.
Dương Thương đã trở về. Đại hán mặc ngân giáp cũng nhẫn nhịn cả một đường, giờ phút này về tới phủ thành chủ, cũng thực sự không nhịn được nữa.
“Đại nhân!” Đại hán mặc ngân giáp khom người hành lễ.
“Thuộc hạ không rõ, vì sao phải thả gã lão tổ phi phàm kia? Đại nhân còn tự thân đưa nó ra khỏi thành?” “Rốt cuộc là vì cái gì?” Dương Thương nhíu mày lại: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu xảy ra chuyện gì, ngay cả ta cũng không giữ được ngươi.” Nói xong, không để ý đến đại hán mặc ngân giáp trợn mắt há mồm, Dương Thương trực tiếp đi vào mật thất tu luyện của mình.
Đi vào mật thất, Dương Thương lấy lại bình tĩnh, lấy ra một viên ngọc truyền tin giản.
Hắn muốn liên lạc với tổng trấn Dương Phượng Sơn, hỏi thăm chút chuyện liên quan tới mật thám Ngũ Trang. Có phải là thật hay không? Tuy nói Dương Thương trong lòng đã tin chuyện này chín phần, nhưng vẫn có chút lo lắng. Cuối cùng tia lo lắng này, khiến Dương Thương nhất định phải liên lạc với tổng trấn Dương Phượng Sơn một chút. Nếu không trong lòng khó có thể yên ổn.
Rất nhanh, ngọc truyền tin giản có động tĩnh.
“Chuyện gì?” Thanh âm của Dương Phượng Sơn vang lên.
Dương Thương có chút do dự: “Tổng trấn đại nhân, thuộc hạ muốn hỏi một câu, có phải có mật thám đến từ Ngũ Trang đang điều tra chuyện của gã phi thăng giả họ Diệp không?” “Ngươi làm sao biết việc này?” Khiến Dương Thương không ngờ là, thanh âm của Dương Phượng Sơn lập tức cao hơn rất nhiều, tỏ ra rất kinh ngạc.
Dương Thương ngây người. Nghe giọng điệu của Dương Phượng Sơn, dường như thực sự có chuyện này.
“Sao ngươi biết việc này? Ngươi biết được từ đâu? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Dương Phượng Sơn vội vàng, liên tục hỏi.
Dương Thương trong lòng căng thẳng.
Thái độ của Dương Phượng Sơn đã nói rõ tất cả. Đúng là thật!
Nhưng Dương Thương cũng nhớ đến lời dặn của Diệp Thanh Vân, tuyệt đối không thể để người thứ hai biết thân phận thật của hắn. Dù là tổng trấn Dương Phượng Sơn, cũng không thể đề cập.
“Đại nhân, thuộc hạ bắt được mấy tên tặc nhân phản tiên đồng minh, hỏi ra được một chút thông tin, nghi ngờ bọn tặc nhân này lừa bịp thuộc hạ, cho nên mới muốn xác nhận với đại nhân.” Dương Thương cũng rất thông minh, vội vàng tìm đại một lý do.
“Thì ra là thế.” Thanh âm của Dương Phượng Sơn hòa hoãn xuống.
“Xem ra đám phản tiên đồng minh đúng là có chút thủ đoạn, bất quá mật thám của Ngũ Trang hành sự rất bí mật, dù là ta, cũng không biết thân phận thật của bọn họ.” “Ngươi cũng đừng đi dò xét nhiều, chuyện này ngươi coi như không biết.” Dương Phượng Sơn hết sức nghiêm túc dặn dò.
“Thuộc hạ hiểu!” Sau khi liên lạc với Dương Phượng Sơn, cuối cùng tia lo lắng trong lòng Dương Thương cũng tiêu tan. Trên gương mặt mập mạp, hiện ra vẻ hưng phấn cùng vui sướng khó che giấu.
“Không ngờ ta Dương Thương đã từng này tuổi, còn có thể có cơ duyên như thế!” “Thân phận của vị đại nhân kia, chỉ có một mình ta Dương Thương biết!” “Nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội lần này, hiệp trợ vị đại nhân kia, tương lai chắc chắn có trọng thưởng!” Nghĩ đến đây, Dương Thương lập tức lại lấy ngọc truyền tin giản ra.
“Lấy danh nghĩa phủ thành chủ, gửi 100.000 tiên tinh đến Thủy Nguyệt Tông, mặt khác không cần nhiều lời.”
Vấn Tiên Lâu.
Phòng số 2, nơi một đoàn người của Lăng Tiên Thành ở lại.
Thiếu niên mặc hắc bào Lâm Trần tùy ý ngồi tựa trên ghế, vẻ mặt là vẻ nhàm chán, dường như đối với sự việc gì đều không có hứng thú.
Lâm Trần thật sự cảm thấy rất nhàm chán. Từ khi đi vào Tiên Thành Khuyết, chờ đợi tham gia hội đấu giá Vạn Bảo Thương Hội, mấy ngày nay vẫn luôn không hề rời khỏi Tiên Thành Khuyết, thật sự nhàm chán quá mức.
“Haiz, còn nửa tháng nữa hội đấu giá mới bắt đầu, thật sự không có chút sức lực nào.” Lâm Trần thở dài, tâm tình không hiểu có chút bực bội.
“Lâm sư đệ!” Đúng lúc này, một thanh niên ngồi bên cạnh Lâm Trần bỗng nhiên lên tiếng, trong tay hắn còn cầm một viên ngọc truyền tin giản.
“Sao thế?” Lâm Trần quay đầu lại hỏi.
Thanh niên kia chau mày, đưa ngọc truyền tin giản cho Lâm Trần.
Lâm Trần tiếp nhận Ngọc Giản, vừa nhìn cũng cau mày, đồng thời ngồi thẳng dậy.
“Ba tên Cố Hàn Sơn lại bị bắt vào Thủy Nguyệt Tông?” “Thật là làm trò!” “Ba tên phế vật này sống chết không quan trọng, nhưng bảo vật của Lăng Tiên Thành ta không thể rơi vào tay Thủy Nguyệt Tông.” Lúc này Lâm Trần muốn đứng dậy đi ra ngoài.
“Lâm sư đệ, chuyện này giao cho bọn ta đi xử lý, chỉ là một Thủy Nguyệt Tông thôi, chỉ cần bọn ta đến, bọn chúng chắc chắn sẽ thần phục.” Thanh niên trước đó vừa lên tiếng khuyên can.
“Đúng đó Lâm sư đệ, huynh khác với bọn ta, không thể khinh động, hay là để bọn ta đi một chuyến đi.” Một nam tử thanh niên khác cũng nói như vậy.
Lâm Trần có chút bất đắc dĩ, hắn rất muốn ra ngoài đi dạo vài vòng. Nhưng Lâm Trần cũng rõ, mình đến đây là mang theo nhiệm vụ quan trọng, không thể tự tiện hành động.
“Vậy được, Hồ sư huynh, Chu sư huynh, chuyện Thủy Nguyệt Tông này liền giao cho các huynh đi xử lý.” “Ngoài bảo vật ra, còn phải đem cái lão tổ cột sắt gì đó kia về.” “Yên tâm, danh tiếng của Lăng Tiên Thành ta ở đây, đến lúc đó lão tổ cột sắt kia nhất định phải tè ra quần chạy đến xin tội với Lâm sư đệ huynh thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận