Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1874 tái chiến Vân Huy Tử

Chương 1874: Tái chiến Vân Huy Tử.
Tứ đại đệ tử cùng Mẫu Kỳ Lân cùng nhau hướng phía Dương Đính Thiên nhìn lại. Không khỏi đều có chút giật mình. Dương Đính Thiên vẫn là dáng vẻ trước đó, cũng không có gì thay đổi. Chỉ là khí tức của Dương Đính Thiên, lại đặc biệt hùng hậu kinh người. Căn bản không giống như mới vừa bước vào Thái Ất chi cảnh. Bình thường, Tiên Nhân mới vào Thái Ất chi cảnh, còn kém xa khí tức cường hãn của Dương Đính Thiên lúc này. Thậm chí, cao thủ Thái Ất nhị tam trọng thiên, cũng chưa chắc đã có khí tức như Dương Đính Thiên thời điểm này. Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ con Kỳ Lân này vừa mới đột phá, liền đã vượt xa những Thái Ất Kim Tiên bình thường. Nhất là, con Kỳ Lân này còn có được quà tặng của đại đạo, có được một sợi bản nguyên đại đạo, càng làm nó áp đảo tuyệt đại đa số Thái Ất Kim Tiên.
“Đây chính là Kỳ Lân thánh thú sao? Được trời ưu ái, ngay cả đột phá Thái Ất chi cảnh, cũng không thể tưởng tượng nổi như vậy!” Tứ đại đệ tử trong lòng đều âm thầm kinh sợ. Coi như bốn người bọn họ đều là những tồn tại kinh tài tuyệt diễm trong cùng thế hệ, vô luận là thiên phú, ngộ tính hay là căn cốt, đều cực kỳ bất phàm. Nhưng so với thánh thú loại không nói đạo lý này, vẫn là thiếu sót ở phương diện được trời ưu ái.
“Gia hỏa này khí tức, vì sao còn cường đại hơn cả khi năm đó ta đột phá Thái Ất chi cảnh?” Mẫu Kỳ Lân trong lòng càng thêm kỳ lạ. Cùng là Kỳ Lân, nhưng khi nàng đột phá Thái Ất chi cảnh năm đó, cũng không có khí tức mạnh mẽ như Dương Đính Thiên. Tựa hồ… điểm xuất phát của tên ngốc này còn cao hơn cả mình. Điều này không đúng chút nào. Mình là mạt duệ của Kỳ Lân tộc, huyết mạch thuần khiết, khi còn nhỏ càng sinh ra ở Kỳ Lân Tổ, hấp thụ Kỳ Lân tinh khí cổ xưa bọn họ lưu lại, bản thân đã mạnh hơn Kỳ Lân bình thường không ít. Sau đó, đi theo Hải Đường Tiên Vương, một đường cũng nhiều lần nhận được cơ duyên, chỉ dùng 300 năm, liền bước vào Thái Ất chi cảnh. Mẫu Kỳ Lân tự hỏi, nhìn khắp tổ tiên Kỳ Lân tộc trước đây, mình cho dù không tính là người xuất sắc nhất, ít nhất cũng thuộc top 3. Vậy mà nhìn Dương Đính Thiên, sự kiêu ngạo trước kia của Mẫu Kỳ Lân đã bị đả kích sâu sắc. Hiện tại thì có chút mất tự tin.
Bất quá, đối mặt với Dương Đính Thiên, Mẫu Kỳ Lân vẫn biểu hiện cao ngạo như trước.
“Ta không cần ngươi tương trợ.” Mẫu Kỳ Lân lạnh lùng nói.
“Thật sao?” Dương Đính Thiên vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mẫu Kỳ Lân, rồi lại nhìn bốn người Lộc Sơn Tiên Nhân bọn họ. “Lão muội à, ta cảm giác ngươi có vẻ hơi cố sức rồi. Bất quá, ngươi đừng lo lắng, bản đại gia bất chấp hiềm khích lúc trước, giúp ngươi đánh bốn gia hỏa này trước, sau đó ta lại đánh ngươi. Chúng ta rõ ràng một việc là một việc.”
Mẫu Kỳ Lân: “???” Ngươi tên ngốc này cũng khá rõ ràng đấy chứ!
Dương Đính Thiên cũng không quan tâm Mẫu Kỳ Lân sẽ phản ứng như nào, ánh mắt trực tiếp nhìn về hướng Vân Huy Tử trong tứ đại đệ tử.
Sắc mặt Vân Huy Tử cứng lại. Bị Dương Đính Thiên dùng ánh mắt mang theo vẻ thèm muốn nhìn chằm chằm, trong lòng hắn thật sự có chút hoảng. “Lần trước, bản đại gia nhất thời chủ quan, bị ngươi thắng một lần nhỏ!” “Lần này, bản đại gia nhất định phải tìm lại mặt mũi!” “Ngươi có bản lĩnh thì lại dùng tay áo thu bản đại gia vào thử xem!” Lần trước ở Tinh Túc Hải, Dương Đính Thiên chịu thiệt lớn dưới tay Vân Huy Tử này, khiến Dương Đính Thiên tức giận. Luôn nhớ làm sao để tìm lại mặt mũi đã mất. Hiện tại thì tốt rồi. Mình đã mạnh hơn rồi. Lại xông lên thôi! Nhất định phải lại đánh một trận với tên Vân Huy Tử này.
“Tới tới tới! Bản đại gia cho ngươi đại chiến ba trăm hiệp!” Dương Đính Thiên đứng thẳng người lên, hai vó câu chống nạnh, khiêu khích Vân Huy Tử.
Thấy Dương Đính Thiên lớn lối như vậy, trong lòng Vân Huy Tử giận dữ. “Nghiệt súc! Đừng có làm càn!” Vân Huy Tử lập tức nhảy lên. Một quyền ầm ầm đánh về phía Dương Đính Thiên. Một quyền này cực nhanh, lại ẩn chứa đạo pháp huyền diệu, tránh cũng không thể tránh, dù trốn đi đâu, một quyền này cũng sẽ đánh chính diện.
“Đến hay lắm!” Dương Đính Thiên ngửa mặt lên trời cười to, một móng vuốt liền đánh về phía Vân Huy Tử.
Sau một khắc. PHANH!!!
Nắm đấm cùng móng vuốt va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang nặng nề. Hai cỗ lực lượng đồng thời tác động lên người Dương Đính Thiên và Vân Huy Tử. Thân hình Vân Huy Tử thoáng chốc run lên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Mà Dương Đính Thiên thì lùi lại hai bước. Tuy vẫn là Vân Huy Tử chiếm thế thượng phong, nhưng chênh lệch giữa hai bên đã không còn lớn nữa.
“Súc sinh này mới bước vào Thái Ất chi cảnh, mà lại đã có thực lực như vậy!” Vân Huy Tử âm thầm chấn kinh. Phải biết rằng, không lâu trước ở Tinh Túc Hải, Vân Huy Tử căn bản không coi Dương Đính Thiên ra gì. Cho dù Dương Đính Thiên xuất chiêu thế nào, cũng không lay động được Vân Huy Tử mảy may. Vân Huy Tử chỉ cần hơi ra tay, đã có thể trực tiếp bắt được Dương Đính Thiên. Vậy mà, mới trải qua bao lâu? Dương Đính Thiên bất quá chỉ mới đột phá Thái Ất chi cảnh thôi, làm sao thực lực lại tăng lên nhanh như vậy? So với lúc trước thì không thể so sánh được.
“Hừ! Cho dù ngươi nghiệt súc này có tăng thêm chút thực lực, ta vẫn có thể thu phục ngươi!” Vân Huy Tử đương nhiên không dừng tay ở đây. Hắn là một người hiếu chiến, nhất là với những đối thủ đã từng thua dưới tay mình, càng không có khả năng bỏ qua. Chỉ thấy Vân Huy Tử hai ngón tay quét ngang trước mắt. Oanh! Hai ngọn lửa màu đỏ, trong nháy mắt bắt đầu tuôn trào ra từ đôi mắt của Vân Huy Tử. “Thiên diễm giận dệt!” Lửa vừa tuôn ra, liền bao phủ Dương Đính Thiên bốn phương tám hướng. Sau đó lập tức thu lại!
“Đùa lửa? Ngươi không sợ ban đêm đái dầm à?” Dương Đính Thiên không hề sợ hãi, đột nhiên há mồm phun ra. Oanh!!! Hai ngọn lửa trắng đen, từ miệng Dương Đính Thiên phun ra.
“Âm Dương chi hỏa!” Nhìn thấy hai ngọn lửa trắng đen này, Vân Huy Tử không khỏi kinh hãi. Hai ngọn lửa lập tức va vào nhau. Đều phát ra một sức mạnh kinh người. Ngọn lửa bốc lên, quét sạch. Rất nhanh, hai bên đã phân cao thấp. Âm Dương chi hỏa của Dương Đính Thiên rõ ràng mạnh hơn một chút, dần dần nuốt chửng ngọn lửa của Vân Huy Tử gần hết.
Sau một khắc. Dương Đính Thiên trong nháy mắt đã ở phía trên Vân Huy Tử, Âm Dương chi hỏa lại một lần nữa trút xuống.
Vẻ mặt Vân Huy Tử ngưng trọng, nhưng lại không né tránh. Mặc cho Âm Dương chi hỏa giáng xuống. Đã thấy Vân Huy Tử đứng giữa ngọn lửa, mặc cho ngọn lửa thiêu đốt, nhưng lại không bị chút thương tích nào, ngược lại, Âm Dương chi hỏa dường như đang dần dần dung nhập vào trong cơ thể của Vân Huy Tử.
“Ngu xuẩn!” Tiếng mắng chửi của Mẫu Kỳ Lân đột nhiên truyền đến. “Hắn là Âm Dương Bất Diệt Thể, ngươi thiêu không lại hắn, ngược lại sẽ cổ vũ sức mạnh của hắn.” Mẫu Kỳ Lân nhảy ra khỏi hố lớn, cạn lời nhìn Dương Đính Thiên. Gia hỏa này cũng quá ngu ngốc rồi. Tăng sức mạnh rồi đầu óc không được tốt sao? Rõ ràng không phải là lần đầu giao đấu với Vân Huy Tử, vậy mà vẫn dùng Âm Dương chi hỏa để tấn công hắn. Âm Dương Bất Diệt Thể là đang đùa ngươi à?
“A? Còn có thể như vậy sao?” Dương Đính Thiên vẻ mặt ngơ ngác.
“Hừ!” Vân Huy Tử hừ lạnh một tiếng, bàn tay đột nhiên nắm chặt lại. Âm Dương chi hỏa xung quanh đều bị hắn thu vào trong lòng bàn tay. Hóa thành một đóa Hỏa Liên hai màu Âm Dương. “Súc sinh đúng là súc sinh, Kỳ Lân bộ tộc vậy mà lại có một hậu duệ ngu ngốc như ngươi.” Mặt Vân Huy Tử mang vẻ chế nhạo, đóa Âm Dương Hỏa Liên trong lòng bàn tay hắn đang lưu chuyển động đậy, tản ra khí tức cực kỳ kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận