Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 538: Khổ cực Bùi Hồng ngọc

Chương 538: Khổ cực Bùi Hồng Ngọc
Lý Nguyên Tu cùng Bùi Hồng Ngọc ngồi ở bên cạnh bàn, cùng chờ ăn cơm.
Lý Nguyên Tu vừa hưng phấn lại mong chờ.
Hắn rốt cuộc có thể ăn được đồ ăn do chính sư phụ mình tự tay làm rồi. Điều này có thể khiến hắn kích động cực kỳ.
Còn Bùi Hồng Ngọc thì hiếu kỳ quan sát bốn phía.
Nàng cảm thấy nơi này sao mà kỳ quái.
Ban đầu, Bùi Hồng Ngọc cho rằng, Diệp Thanh Vân là một cao nhân ẩn dật hiếm thấy, nơi ở của hắn tất nhiên là một cảnh giới thần tiên.
Nàng thậm chí còn mong chờ mình có thể nhìn thấy một chốn đào nguyên tiên cảnh.
Nhưng kết quả là, nơi này đâu phải đào nguyên tiên cảnh gì, rõ ràng chỉ là một nông trang vô cùng bình thường mà thôi.
Khắp sân đều là những ruộng đồng đã được khai khẩn.
Trong viện còn nuôi hai con chó cỏ.
Trên cây gần đó còn có mấy con vật nhỏ đang nằm.
Ngoài ra, không có gì khác.
Quá bình thường rồi.
Bình thường đến mức khiến Bùi Hồng Ngọc cảm thấy có chút không chân thật.
Đây thật sự là nơi ở ẩn của cao nhân Diệp Thanh Vân sao?
Có lẽ nào những gì mình thấy đều là ảo giác?
Bùi Hồng Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Cao nhân ẩn thế sao có thể giống như một nông phu được?
Nơi này tất cả, chắc chắn đều là những biểu hiện giả dối!
Chắc chắn là Diệp Cao Nhân cố ý muốn cho mình thấy.
Nghĩ đến đây, Bùi Hồng Ngọc không khỏi cảm thấy mình thông minh sâu sắc, thế mà có thể nhìn thấu ảo trận do cao nhân bày ra.
Nàng lập tức đứng dậy, bắt đầu quan sát xung quanh.
Lý Nguyên Tu có chút nghi hoặc: "Ngươi làm gì vậy?"
Bùi Hồng Ngọc không trả lời, vẫn tiếp tục quan sát xung quanh, như thể muốn tìm bằng chứng cho thấy nơi này là ảo cảnh.
"Ồ? Nơi này có vẻ rất khả nghi?"
Bùi Hồng Ngọc đứng ở bên ngoài một ngôi nhà tranh, nhìn chằm chằm ngôi nhà đó, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.
"Có lẽ huyền cơ nằm ở trong đó!"
Bùi Hồng Ngọc lập tức quyết định đi vào tìm tòi sự thật.
"Này, bên trong là nhà xí!"
Liễu Tinh Nguyệt thấy vậy, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Đáng tiếc đã muộn.
Dũng sĩ Bùi Hồng Ngọc đã xông vào nơi đáng sợ nhất của Phù Vân sơn.
"Ah!!!"
Một tiếng hét thảm phát ra từ bên trong nhà xí.
Lý Nguyên Tu vội vàng chạy đến cứu viện.
Chưa kịp đi vào thì đã thấy một bóng người chạy ra từ trong nhà xí.
Kèm theo đó là một mùi thối kinh người.
Lý Nguyên Tu lập tức dừng bước chân, kinh ngạc nhìn người trông như vừa bò ra từ đống bùn trước mặt.
"Hồng Ngọc, ngươi..."
Bùi Hồng Ngọc người đều ngơ ngác.
Nàng vừa mới đi vào nơi đó, bên trong tối om, chẳng nhìn thấy gì.
Đồng thời, từng đợt mùi thối xộc vào mũi.
Khiến Bùi Hồng Ngọc có chút choáng váng.
Nàng vô ý thức bước về phía trước.
Rồi bất ngờ bị hẫng chân, cả người ngã xuống.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Bùi Hồng Ngọc ngã vào một nơi khó có thể miêu tả.
Cũng may Bùi Hồng Ngọc phản ứng nhanh, lập tức bò ra được.
Nhưng trên người không tránh khỏi dính phải thứ không nên dính.
"Sao vậy, sao vậy?"
Diệp Thanh Vân nghe thấy động tĩnh, vội vàng buộc tạp dề chạy từ trong bếp ra.
Thấy mấy người đều đứng ở chỗ nhà xí, không khỏi có chút nghi hoặc.
"Công tử, Bùi cô nương bị rơi vào nhà xí rồi."
Liễu Thường Nguyệt có chút bất đắc dĩ nói.
"A?"
Diệp Thanh Vân cũng sửng sốt.
Ô ô ô ô!
Lúc này, Bùi Hồng Ngọc đã khóc rống lên.
Nàng chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, hoàn toàn mất hết mặt mũi, chỉ biết khóc.
Lý Nguyên Tu cũng không biết làm sao cho phải, chỉ có thể quay sang nhìn sư phụ Diệp Thanh Vân.
"Thường Nguyệt, mau dẫn nàng ra ao sau sân mà rửa."
Diệp Thanh Vân nói.
"Vâng!"
Liễu Thường Nguyệt vội vàng dẫn Bùi Hồng Ngọc đi ra ao ở hậu viện.
Bùi Hồng Ngọc cởi hết quần áo trên người, trần truồng nhảy xuống nước.
Nàng tắm rửa sạch sẽ những thứ bẩn thỉu trên người.
Lúc này, tám con chân long đang ngủ gật ở phía dưới ao bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
"Hửm? Mùi vị quen thuộc này..."
Tám con Chân Long đồng loạt tỉnh giấc.
Rồi nhất loạt ngẩng đầu nhìn lên mặt nước.
Ngay lập tức tám anh em chân long đều rối loạn.
Mẹ nó chứ!
Lại có người dám đến ao của chúng ta tắm sao?
Chân Long chúng ta không còn mặt mũi à?
"Đại ca, người phụ nữ này chúng ta chưa từng gặp, hay là chúng ta ăn thịt cô ta đi?"
"Phì! Người phụ nữ này thối như vậy, ngươi đi mà ăn."
"Cũng đúng ha."
"Hay là dìm cho cô ta sống chết?"
"Cũng không được, người phụ nữ này có thể tắm ở đây, chắc cũng là bạn của chủ nhân, không thể làm vậy."
"Ai! Chân long nhất tộc chúng ta, khi nào mới phải chịu uất ức thế này?"
"Ai bảo chúng ta gặp phải một ông chủ như vậy chứ?"
"Anh em chúng ta số khổ quá."
Bùi Hồng Ngọc tắm ở ao gần một canh giờ.
Liễu Thường Nguyệt ở trên bờ vẫn luôn theo dõi, có chút nghi ngờ không biết nha đầu này có tắm đến tróc da không?
"Bùi cô nương, gần đủ rồi đấy."
"Không được! Ta thối quá!"
"Không thối nữa rồi, không thối nữa rồi."
"Thối! Ta còn ngửi thấy!"
"Thật sự không thối, lên đi."
"Vậy ta muốn tắm nữa."
"......"
Nói mãi nói thật, Bùi Hồng Ngọc cuối cùng cũng chịu lên bờ.
Rồi thay quần áo của Liễu Thường Nguyệt.
Có điều, thân hình hai người có chút chênh lệch.
Một người là quả núi nhỏ.
Một người là núi lớn.
Nên quần áo của Liễu Thường Nguyệt mặc trên người Bùi Hồng Ngọc trông có hơi thùng thình.
Bùi Hồng Ngọc nhìn bộ ngực của Liễu Thường Nguyệt, lại nhìn bản thân mình, trong lòng có chút tự ti.
"Bùi cô nương còn nhỏ tuổi, đợi đến khi bằng tuổi tỷ tỷ ta, tự nhiên cũng sẽ có thôi."
Liễu Thường Nguyệt cười tủm tỉm nói.
Hai người cùng nhau trở về viện.
Lúc này, đồ ăn của Diệp Thanh Vân về cơ bản đã làm xong.
Bùi Hồng Ngọc có chút ngại ngùng.
Dù sao, vừa nãy bản thân bị ngã xuống hố phân, thật sự là mất mặt hết sức.
Cũng may, mọi người không nhắc đến chuyện vừa rồi, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có điều, ở trước ngôi nhà tranh kia, đã dựng lên một tấm biển sáng loáng.
"Nhà xí trọng địa! Người không phận sự miễn vào!"
Đây là do đích thân Diệp Thanh Vân làm.
Hắn cũng không muốn có người lại rơi vào hố xí nữa.
Trên bàn ăn, thức ăn đã được dọn lên.
Lý Nguyên Tu nhìn những món ăn trên bàn, nước mắt lã chã rơi.
Chính là cái màu xanh này!
Chính là hương thơm này!
Bản thân đã bao nhiêu lần mơ thấy.
Thèm đến mức chịu không nổi rồi.
Bây giờ cuối cùng cũng đạt được ước nguyện rồi.
Việc Diệp Thanh Vân có thể làm ra một bàn thức ăn thế này cũng không dễ dàng gì.
Nguyên liệu nấu ăn ở chỗ hắn ban đầu đã chẳng còn gì nhiều.
May mà Lý Nguyên Tu mang đến rất nhiều nguyên liệu.
Mấy người ngồi quanh bàn.
Diệp Thanh Vân còn cố ý lấy rượu ra.
"Đồ đệ, ta rót cho con một ly."
Diệp Thanh Vân đang định rót rượu cho Lý Nguyên Tu.
Lý Nguyên Tu vội vàng đứng dậy, nhận lấy bầu rượu trong tay Diệp Thanh Vân.
"Đồ nhi sao có thể để sư phụ rót rượu? Lẽ ra đồ nhi phải rót rượu cho sư phụ."
Vừa nói, Lý Nguyên Tu liền rót một chén rượu cho Diệp Thanh Vân.
Rồi sau đó lần lượt rót rượu cho những người khác.
"Sư phụ, đồ nhi kính người!"
Lý Nguyên Tu nâng chén rượu lên, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính.
"Được, mọi người cùng nhau nâng chén."
Diệp Thanh Vân cười nói.
Mọi người nhất tề nâng chén.
Lập tức uống cạn chén rượu trong một hơi.
"Thật cay!"
Bùi Hồng Ngọc uống xong, mặt đỏ bừng, trong miệng liên tục hít khí lạnh.
Diệp Thanh Vân cười nói: "Bùi cô nương, rượu ở chỗ Diệp mỗ cay lắm đấy."
Bùi Hồng Ngọc là một người không chịu thua thiệt.
"Ta uống được!"
Nói xong liền tự mình rót đầy chén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận