Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 437: Nguyệt thần cung

Chương 437: Nguyệt Thần Cung
“Ồ? Đám mây đen này sao lại kéo tới nữa rồi.”
Trên đỉnh núi, mọi người đang vừa ăn thịt dê vừa ngắm trăng, kết quả đám mây đen vừa mới tan đi, lại một lần nữa che khuất trăng rằm.
Thật sự là có chút mất hứng.
Diệp Thanh Vân cũng cảm thấy kỳ quái.
Đám mây này có phải bị bệnh không vậy?
Rõ ràng vừa nãy đã bay đi rồi, sao giờ lại có thể quay trở lại?
Rõ ràng là không muốn cho mọi người ngắm trăng hay sao?
“Đám mây này thật là đáng ghét.”
Diệp Thanh Vân không nhịn được buông một câu chửi.
Kết quả đám mây đen kia lại đột nhiên bay đi mất.
Diệp Thanh Vân thấy vậy, lập tức vui vẻ.
“Xem ra đám mây này cũng là đồ hèn hạ, nhất định phải mắng cho hai câu mới được.”
Mọi người lại càng thêm kinh ngạc.
Lời nói đi đôi với pháp thuật!
Đây tuyệt đối là lời nói đi đôi với pháp thuật!
Quá là đáng sợ, thần thông này!
Cho dù là Ma Phật Ba Tuần tồn tại cường hoành như vậy, cũng không thể thi triển thần thông lời nói đi đôi với pháp thuật được như vậy.
Nhưng giống như Diệp Thanh Vân, hoàn toàn không để lại dấu vết nào, trình độ mà thiên địa vạn vật đều nghe lệnh, hắn tuyệt đối không đạt tới được.
Chỉ riêng chiêu thức này, đã đủ để hiển lộ ra thực lực thâm sâu khó lường của Diệp Thanh Vân rồi.
Bên trong mây đen.
Nữ tử tóc bạc cùng tỳ nữ Mộng Nhi hai mặt ngây dại.
“Cung chủ, hình như chúng ta lại bị một luồng sức mạnh không tên nào đó đẩy đi rồi.”
Tỳ nữ Mộng Nhi kinh ngạc nói.
Nữ tử tóc bạc cũng cảm thấy kỳ quái.
Vừa nãy bị một cỗ lực lượng không tên đẩy đi, nàng đã thấy không ổn rồi.
Bây giờ sao lại thế này nữa?
“Chẳng lẽ nơi này có cao nhân khác? Không muốn ta ở đây tu luyện sao?”
Nữ tử tóc bạc âm thầm suy đoán.
“Cung chủ, phía dưới trên núi, hình như có rất nhiều người nha.”
Tỳ nữ Mộng Nhi đột nhiên nói.
“Thật sao?”
Nữ tử tóc bạc lúc này mới xuyên qua đám mây đen, nhìn xuống phía dưới.
“Quả nhiên là có rất nhiều người!”
Nữ tử tóc bạc lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng vừa rồi thật sự là không để ý, phía dưới trên đỉnh núi này, vậy mà lại có nhiều người như vậy.
“Chẳng lẽ có liên quan đến những người này?”
Nữ tử tóc bạc âm thầm cảnh giác.
Nàng nghĩ một lát.
Lại một lần nữa khống chế đám mây đen, quay trở lại vị trí vừa nãy.
Không bao lâu sau.
Cỗ sức mạnh không tên kia lại tới nữa.
Trực tiếp đẩy hai người các nàng cùng với đám mây đen ra xa.
“Ta còn không tin nữa đấy!”
Nữ tử tóc bạc cũng bực mình.
Không ngừng khống chế mây đen quay lại vị trí cũ, nhưng lần nào cũng bị đẩy ra rất nhanh.
Mà mọi người trên Phù Vân sơn thì nhìn đám mây đen kia cứ tới tới lui lui, lộ ra vẻ cổ quái.
Diệp Thanh Vân cũng hơi rối trí rồi.
Trước hai lần hắn mở miệng mắng, còn sau này mây đen cứ tới tới lui lui, hắn cũng không phát ra một chút âm thanh nào.
Vậy mà đám mây đen này cứ như phát điên rồi, cứ ở dưới ánh trăng rằm lúc đến lúc đi.
Bệnh thần kinh rồi!
Diệp Thanh Vân triệt để cạn lời.
Đây là cố ý không cho mọi người ngắm trăng đúng không?
“Diệp công tử, đám mây kia có chút kỳ lạ.”
Đại Nham Tùng đột nhiên lên tiếng.
Diệp Thanh Vân ngẩn ra.
“Không sai, đám mây kia tới tới lui lui nhiều lần như vậy, dường như có người đang ẩn thân trong đó.”
Mục Thu Thủy cũng lên tiếng nói.
“Chính xác là vậy.”
Mạnh Du Nhiên cũng gật đầu.
“Vậy phải làm gì với người kia?”
Diệp Thanh Vân ngây ngốc hỏi.
“Tự nhiên là phải để người trong mây hiện thân thôi.”
Mạnh Du Nhiên cười nhẹ, lập tức nhẹ nhàng nhấc tay.
Ầm!!!
Đột nhiên, một cái bàn tay lớn che trời xuất hiện.
Bay thẳng đến chỗ đám mây đen chụp tới.
Cảnh tượng này, trực tiếp làm cho vợ chồng Hoàng Phúc Sinh cùng với Lương Niệm Tú sợ ngây người.
Bọn họ đều là người phàm, chưa từng gặp qua thủ đoạn như thế này bao giờ?
Còn Diệp Thanh Vân thì đầy mặt ngưỡng mộ.
“Ta nếu có thể có chiêu thức này thì tốt biết bao!”
Bàn tay lớn trực tiếp chụp vào đám mây đen.
Ngay tại khoảnh khắc đó.
Bên trong mây đen lóe lên một đạo ánh bạc.
Đâm thẳng vào bàn tay lớn.
Phụt!!!
Bàn tay lớn chớp mắt bị xuyên thủng.
Nhưng lại lập tức khôi phục như ban đầu, vẫn tiếp tục chụp vào đám mây đen.
“Hừ!”
Bên trong mây đen truyền ra một tiếng hừ lạnh.
Một bóng người lướt đi.
Trường kiếm vung lên, hung hăng chém lên bàn tay khổng lồ.
Lần này, bàn tay khổng lồ rốt cuộc triệt để tan rã.
Mà thân ảnh trong mây đen, cũng chính thức hiện ra.
Hai bóng dáng, đều là nữ giới.
Đứng trên bầu trời.
“Quả nhiên có người!”
Diệp Thanh Vân vô cùng chấn kinh.
Mọi người có mặt đều nhìn chằm chằm hai nữ tử này.
Mà nữ tử tóc bạc cùng hai người cũng đang nhìn xuống phía dưới mọi người.
“Cung chủ, bọn họ dường như đều rất lợi hại.”
Mộng Nhi có chút rụt rè nói với nữ tử tóc bạc.
Thần sắc nữ tử tóc bạc bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng trên thực tế, trong lòng nàng cũng đang bất an.
Bởi vì nàng cũng nhận ra, tu vi của những người bên dưới đều vô cùng cao thâm.
Đặc biệt trong đó có một vài người có khí tức khiến cho nàng cảm thấy áp lực cực lớn.
Một đám cao thủ như vậy, sao lại tụ tập trên đỉnh núi này?
Đây là muốn làm gì?
Chẳng lẽ là biết mình muốn tới nơi này tu luyện, nên cố ý đến mai phục mình sao?
Mà cũng đâu cần phải nhiều cao thủ như vậy?
Đây là muốn dồn mình vào chỗ chết à?
“Không thể lộ sơ hở! Ta phải giữ bình tĩnh!”
Dù sao nữ tử tóc bạc cũng đã trải qua sóng to gió lớn.
Giờ phút này trong lòng tuy rất hoảng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Các hạ là ai?”
Mạnh Du Nhiên lớn tiếng hỏi.
“Nguyệt Thần Cung chủ, Lãnh Mộ Tuyết!”
Nữ tử tóc bạc nói ra lai lịch của mình.
Nàng hy vọng có thể dùng danh hiệu Nguyệt Thần Cung của mình để khiến những người trên núi phải kinh sợ.
Nhưng khi nghe đến Nguyệt Thần Cung, trừ Mạnh Du Nhiên ra, những người khác đều lộ vẻ mặt nghi hoặc.
“Nguyệt Thần Cung? Đây là thế lực nào vậy?”
“Ngươi nghe nói qua chưa?”
“Chưa.”
“Ngươi nghe qua à?”
“Thật đúng là chưa nghe qua bao giờ.”
“Chắc là thế lực nhỏ không có danh tiếng gì rồi.”
“Có lẽ vậy.”
Lãnh Mộ Tuyết: “......”
Mặt nàng co giật, rất muốn mắng người.
Vậy mà chưa từng nghe qua Nguyệt Thần Cung của mình?
Quả nhiên là một đám ếch ngồi đáy giếng!
Trái lại là Mạnh Du Nhiên, lộ ra vẻ mặt trầm tư.
“Các hạ, chẳng lẽ là đến từ hải ngoại sao?”
Lãnh Mộ Tuyết thở ra một hơi.
Còn tốt!
Cuối cùng vẫn có người có kiến thức.
“Không sai!”
Mạnh Du Nhiên khẽ gật đầu.
“Mạnh giáo chủ, ngươi biết Nguyệt Thần Cung này sao?”
Đông Phương Túc bên cạnh tò mò hỏi.
Mạnh Du Nhiên ừ một tiếng.
“Nơi hải ngoại, tam cung lục viện, một trong số đó chính là Nguyệt Thần Cung.”
Nghe vậy, các đại lão có mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Khó trách bọn họ chưa từng nghe qua Nguyệt Thần Cung này, thì ra là đến từ hải ngoại.
Hải ngoại, đối với mọi người Nam Hoang mà nói, tự nhiên là vô cùng xa lạ.
Bởi vì hải ngoại liên kết với Đông Thổ, hầu như không có qua lại gì với Nam Hoang.
Mọi người Nam Hoang cũng từng nghe qua danh tam cung lục viện, nhưng chỉ là nghe qua mà thôi.
Hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Mà Mạnh Du Nhiên thì kiến thức rộng rãi, cũng từng đến hải ngoại tìm kiếm phát triển.
Cho nên đối với thế lực hải ngoại có một chút hiểu biết.
Diệp Thanh Vân lộ vẻ mặt cổ quái.
Tam cung lục viện?
Cái tên này nghe sao mà kỳ quái vậy?
Rất dễ làm người ta hiểu sai rồi đấy nhé.
“Mạnh giáo chủ, ngươi nói với hai người kia đi, để bọn họ muốn đi đâu thì đi đi, đừng có cản trở chúng ta ngắm trăng.”
Diệp Thanh Vân nói với Mạnh Du Nhiên.
Mạnh Du Nhiên gật gật đầu.
“Diệp công tử bảo ta nói với các ngươi, đi chỗ khác đi, đừng làm mất hứng thú ngắm trăng của chúng ta.”
Diệp Thanh Vân: “???”
Ta nhờ ngươi truyền đạt lại một tiếng, sao ngươi trực tiếp nói ra luôn vậy?
Quả nhiên như dự đoán!
Mặt của Lãnh Mộ Tuyết tức khắc trầm xuống.
“Diệp công tử? Bản cung lại muốn xem, vị Diệp công tử nào dám quát mắng bản cung như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận