Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1732 Thiên Vương lão tử cũng không thể chen ngang!

Chương 1732 Thiên Vương lão tử cũng không thể chen ngang! Đối với Lăng Tiên Thành, Chân Long Môn và Thiên Long Giáo mà nói, có Ngọc Long Tông, Thần Đăng Cốc và Đoàn Gia ngăn cản, bọn họ muốn cưỡng ép xông trận cơ hồ đã là chuyện không thể nào. Nếu những người khác ở đây liên kết ba phe tấn công bọn họ thì bọn họ đừng nói là đi giết Thiết Trụ lão tổ. Thậm chí còn không thể đi tranh đoạt cái kia di hài Ma Thủy Đại Đế. Đây chính là cục diện tuyệt đối không thể nào chấp nhận được. Chuyến đi này của bọn họ là vì tranh đoạt di hài Ma Thủy Đại Đế. Đến cuối cùng nếu ngay cả một ngụm canh cũng không uống được thì Hoàng Khánh bọn người chắc chắn sẽ tức giận đến hộc máu. Nhất là Chân Long Môn và Thiên Long Giáo. Nếu để bọn họ trơ mắt nhìn người Ngọc Long Tông đi tranh đoạt di hài Ma Thủy Đại Đế, còn hai tông của họ ngay cả vào cũng không vào được, vậy thì quá tức giận đi! Đây là điều hai đại rồng tông tuyệt đối không thể chấp nhận. Từ xưa đến nay, ba đại rồng tông vẫn luôn kiềm chế lẫn nhau, ta không lấy được đồ tốt thì ngươi cũng đừng hòng có. Mà trước đó, Ngọc Long Tông đã giành được mảnh tàn phiến xương rồng tiên thư tại hội đấu giá của Vạn Bảo Thương Hội, đã dẫn trước Chân Long Môn và Thiên Long Giáo một bậc. Nếu lần này để Ngọc Long Tông đạt được di hài Ma Thủy Đại Đế, vậy hai đại rồng tông của họ cũng coi như xong. Chi bằng trực tiếp quy phục Ngọc Long Tông thì hơn. Cho nên đối với Chân Long Môn và Thiên Long Giáo mà nói, không có gì quan trọng hơn việc tiến vào ngọn núi tranh đoạt di hài Ma Thủy Đại Đế. Bọn họ nhất định phải đi vào. Coi như không tranh được, cũng phải cản chân Ngọc Long Tông, tránh cho Ngọc Long Tông đắc thủ. Về phần chuyện giết Thiết Trụ lão tổ......so với tranh đoạt di hài Ma Thủy Đại Đế thì thật sự phải gác lại. Dù sao......người có thù với Thiết Trụ lão tổ là ngươi, Lăng Tiên Thành, chứ hai đại rồng tông chúng ta không có thâm cừu đại hận gì. Giờ phút này, một đám tu sĩ ban đầu còn đang xem trò vui, lập tức đều xúm lại. Những tu sĩ này ngày thường đối với những đại tông Tiên Đạo như Lăng Tiên Thành, Chân Long Môn, Thiên Long Giáo đều vô cùng kính sợ. Không dám có nửa điểm bất kính. Nhưng bây giờ thì khác. Bọn họ cậy người đông thế mạnh, lại có thần đèn cốc, Ngọc Long Tông và Đoàn Gia ở phía trước gánh đỡ. Ra tay thật thì có lẽ không dám, nhưng vây quanh làm bộ đùa giỡn khoe uy thì bọn họ vẫn có gan. “Bọn ô hợp các ngươi, lá gan thật lớn!” Hoàng Khánh giận dữ trợn mắt, lên tiếng gầm thét. Uy thế đáng sợ trong nháy mắt tràn ngập ra. Muốn dùng tiên uy của mình để trấn nhiếp đám ô hợp trong mắt hắn. Nhưng Đoàn Diên Phong cũng đồng thời phóng xuất ra một cỗ uy áp kinh người, mạnh mẽ va vào tiên uy của Hoàng Khánh. RẦM!!! Hai cỗ uy thế của Tiên Nhân triệt tiêu lẫn nhau, đồng thời tan thành vô hình. Hoàng Khánh nhìn Đoàn Diên Phong, trong lúc vung tay, một thanh tiên kiếm đã xuất hiện trong tay Hoàng Khánh. “Hôm nay ta Hoàng mỗ không tin!” “Có Nhậm huynh và Dương huynh tương trợ, hôm nay xem ai có thể ngăn được ba người chúng ta!” Nghe Hoàng Khánh nói vậy, Nhậm Trọng Viễn và Dương Tiêu bên cạnh đều lộ vẻ mặt cổ quái. “Khụ khụ, Hoàng huynh thứ lỗi, Thiên Long Giáo ta còn muốn tranh đoạt di hài Ma Thủy Đại Đế, không thể liên thủ với huynh được.” Dương Tiêu xấu hổ cười một tiếng, sau đó vỗ vỗ Giao Long màu vàng đất dưới chân. Giao Long màu vàng đất lập tức mang theo người của Thiên Long Giáo bỏ đi xa, rõ ràng là không muốn dính dáng. “Dương huynh!” Hoàng Khánh kinh hãi, tuyệt đối không ngờ Dương Tiêu lại đột ngột đưa ra quyết định như vậy. “Nhậm huynh, ngươi xem chuyện này......” Hắn vừa quay đầu lại thì Nhậm Trọng Viễn đã không thấy đâu. Nhìn kỹ lại thì suýt chút nữa Hoàng Khánh đã tức chết tại chỗ. Nhậm Trọng Viễn vậy mà đang ôm theo một cái túi trữ vật chạy đến chỗ Diệp Thanh Vân đưa Tiên Tinh. “Thiết Trụ lão tổ, vừa rồi Nhậm mỗ có nhiều đắc tội, đây là 60.000 Tiên Tinh, mong tôn giá chớ trách tội.” Nhậm Trọng Viễn vừa ném túi trữ vật chứa Tiên Tinh vào Kim Chung Hư Ảnh, vừa chắp tay ôm quyền, bồi tội với Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân cầm lấy túi trữ vật, mở ra liếc nhìn một cái, lập tức lộ ra vẻ tươi cười. “Không tệ không tệ, Nhậm trưởng lão đúng là người hiểu chuyện, chuyện vừa rồi coi như chưa từng xảy ra, người Chân Long Môn các ngươi giờ có thể tiến vào.” “Đa tạ!” Nhậm Trọng Viễn mừng rỡ, dáng vẻ ngạo nghễ nhìn xuống từ trên cao vừa rồi không còn chút gì. Điều này làm cho Hoàng Khánh trực tiếp choáng váng. Ngọa tào!!! Hai người các ngươi là cái thứ gì vậy! Chân trước còn đang liên thủ với ta, kết quả vừa quay đầu đã phản bội mẹ nó rồi. Có cần nhanh như vậy không vậy? Các ngươi tốt xấu cũng có chút cốt khí đi chứ. “Hoàng Khánh, hiện tại chỉ còn một mình Lăng Tiên Thành các ngươi, còn muốn đối đầu với chúng ta sao?” Bùi Hoán cười hỏi. Sắc mặt Hoàng Khánh vô cùng khó coi, một câu cũng không nói nên lời. Mọi người căn bản không quan tâm đến hắn. Người Chân Long Môn đã dẫn đầu tiến vào Kim Chung Hư Ảnh, đồng thời nhảy vào khe núi kia. Không thể để người Chân Long Môn chiếm trước cơ hội. Sau đó, người của Ngọc Long Tông, Thiên Long Giáo, Thần Đăng Cốc, Đoàn Gia cũng lần lượt tiến vào. Sáu đại tông Tiên Đạo, trừ Lăng Tiên Thành ra, năm tông còn lại đều đã tiến vào. Ngay lúc Hoàng Khánh tức đến toàn thân run rẩy, những thế lực nhị tam lưu kia đã bắt đầu đứng xếp hàng nộp Tiên Tinh cho Diệp Thanh Vân. “Xếp hàng đi xếp hàng đi.” “Từng người chuẩn bị sẵn Tiên Tinh, xác nhận số lượng kỹ càng, đừng lãng phí thời gian.” “Tiên Tinh đã nộp thì nhiều cũng không trả lại.” “Không được chen ngang! Ai chen ngang thì đi xuống cuối hàng!” “Chen ngang là vô văn hóa!” Một hàng dài, từ bên ngoài Kim Chung Hư Ảnh kéo dài ra bên ngoài. Bất luận là tán tu, hay là tu sĩ của thế lực nhị tam lưu, mặc kệ tu vi cao thấp. Muốn đi vào đều phải xếp hàng nộp Tiên Tinh. Không ai dám làm loạn. Ngay cả mấy đại tông Tiên Đạo kia cũng ngoan ngoãn giao tiền, thì đến phiên bọn ngươi gây sự chắc? Dưới sự duy trì của Diệp Thanh Vân và Tuệ Không, trật tự xếp hàng phải nói là đâu ra đấy. “Hả? Là ngươi.” Đang xếp hàng thì đột nhiên Diệp Thanh Vân gặp lại người quen. Chính là giáo chủ Thiên La Giáo, Cố Hàn Sơn. Cố Hàn Sơn mặt mày xấu hổ và quẫn bách. Hắn cũng đến để tranh một phen cơ duyên di hài Ma Thủy Đại Đế này. Tuy biết hy vọng không lớn, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn. “Đây là 30.000 Tiên Tinh, mong lão tổ tiền bối tạo điều kiện cho.” Cố Hàn Sơn không phải lẻ loi một mình, vẫn đi cùng hai bằng hữu của mình ngày đó, Thiên Hư thượng nhân và Trần Vô Dục. Ba người ở trước mặt Diệp Thanh Vân đều vô cùng xấu hổ, căn bản không dám đối diện với Diệp Thanh Vân. Chỉ trách ba người không may, trước đây đối đầu với Diệp Thanh Vân, kết quả bị coi là tội lớn. Không những mất mặt xấu hổ mà còn bị Diệp Thanh Vân gõ đi một khoản lớn Tiên Tinh. Khiến cho thế lực của ba người bọn họ gần như phá sản. Hiện tại, đến cả 30.000 Tiên Tinh này, cũng khiến cho ba người bọn họ xót của. Nhưng không còn cách nào. Muốn vào tranh đoạt cơ duyên, nhất định phải dùng tiền. Không có tiền thì đến cửa còn không vào được nữa là. “Đi vào đi.” Diệp Thanh Vân không làm khó ba người bọn họ, dù sao chuyện lúc trước cũng qua rồi. Hơn nữa Cố Hàn Sơn ba người cũng giống những người khác giao Tiên Tinh, Diệp Thanh Vân cũng sẽ không cố tình thu tiền mà không cho bọn họ vào. Như vậy thì không công bằng! “Đa tạ!” Cố Hàn Sơn ba người vui mừng, cùng nhau chắp tay ôm quyền với Diệp Thanh Vân. Trước đó ba người còn lo Diệp Thanh Vân sẽ làm khó mình. Trong lòng có chút bất an. Bây giờ xem ra, lo lắng là thừa. Lão tổ cột sắt này cũng rất quy củ. Thấy người vào càng lúc càng nhiều, người Lăng Tiên Thành đã bắt đầu không nhịn được. “Đại trưởng lão, chúng ta thật sự cứ đứng nhìn như vậy sao?” “Đúng vậy đại trưởng lão, càng nhiều người vào thì cơ hội của chúng ta càng ít đi.” “Không vào thì sợ là không vớt được gì mất.” Năm vị trưởng lão Lăng Tiên Thành đều vây quanh Hoàng Khánh, người một lời ta một câu. Hoàng Khánh không nói một lời, nhưng nhìn ra được là tâm trạng hắn đang vô cùng xoắn xuýt khó chịu. Râu ria cũng đang run nhẹ. Hoàng Khánh không nóng nảy sao được chứ? Hắn nóng ruột đến mức râu ria sắp cháy rồi. Nhiều người như vậy đã vào, chỉ có phía mình là không vào được. Cảm giác giống như là có một mỹ nhân nằm ngay trước mặt, ai cũng có thể qua hưởng dụng. Thế mà hết lần này đến lần khác chính mình thì lại bất lực. Hữu tâm vô lực! Cái này ai mà chịu cho nổi chứ? “Thôi!” Hoàng Khánh nghiến răng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. “Lấy 60.000 Tiên Tinh ra!” “Vâng!” Một vị trưởng lão lập tức lấy túi trữ vật ra. Hoàng Khánh nhìn vị trưởng lão này, người kia lại lộ vẻ xấu hổ. Hoàng Khánh không nói nên lời. Sao thế nhỉ, có cảm giác là các ngươi đã chuẩn bị xong từ trước rồi. Chỉ chờ ta lên tiếng phải không? “Theo lão phu tới.” Hoàng Khánh quát lớn một tiếng, mặt xanh mét bay về phía ngọn núi. Kết quả vừa muốn bay vào Kim Chung Hư Ảnh thì liền bị ngăn lại. “Làm cái gì vậy làm cái gì vậy?” “Không thấy mọi người đang xếp hàng à?” “Ngươi cậy mình lớn tuổi mà muốn chen ngang có phải không?” Diệp Thanh Vân đã sớm chú ý đến cái lão tiểu tử Hoàng Khánh này, vừa thấy hắn dẫn người tới liền biết hắn muốn làm gì. Lập tức hô to lên. Đám người Hoàng Khánh lập tức dừng bước. Tất cả những người đang xếp hàng cũng đều đồng loạt nhìn về phía Hoàng Khánh. Cho dù là người trải qua nhiều sóng gió như Hoàng Khánh cũng không khỏi mặt đỏ tới mang tai. “Chẳng lẽ lão phu cũng phải xếp hàng sao?” Hoàng Khánh cực kỳ bất mãn, tức giận nói. “Hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử tới, cũng mẹ nó phải xếp hàng!” Diệp Thanh Vân hai tay chống nạnh, trợn mắt trừng trừng. Thật là khí phách! Cả người phảng phất như cao đến hai mét tám. “Ngươi!!!” Hoàng Khánh giận dữ chỉ vào Diệp Thanh Vân, toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch. Nếu Tiên Nhân mà cũng nhiễm bệnh thì Hoàng Khánh lúc này nhất định là muốn đột quỵ xuất huyết não. “Đại trưởng lão bớt giận bớt giận!” “Đúng vậy, chúng ta xếp hàng là được rồi.” “Chỉ là chờ thêm chút thôi mà.” Mấy vị trưởng lão thấy Hoàng Khánh gần như mất khống chế, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ. Hoàng Khánh cuối cùng vẫn nuốt xuống cơn giận này, ngoan ngoãn cùng năm vị trưởng lão bay đến cuối hàng. Nhưng nhìn đội ngũ dài như rồng, trong lòng Hoàng Khánh vô cùng sốt ruột. Ba đại rồng tông, Thần Đăng Cốc và Đoàn Gia có lẽ đã sớm tiến vào rồi. Mẹ nó mình mà vẫn còn ở đây xếp hàng? Cơ hội chắc bị người ta cướp hết rồi. Chắc không phải đến phiên mình thì di hài Ma Thủy Đại Đế cũng không biết bị ai mang đi rồi ấy chứ? “Người phía trước, nhanh chóng tránh ra cho lão phu!” Hoàng Khánh cũng mặc kệ cái gì mặt mũi, trực tiếp uy hiếp tu sĩ đang xếp hàng phía trước lui ra. Trong mắt Hoàng Khánh, nếu không để cho mình chen ngang thì phải để người xếp hàng tự động bỏ đi. Cứ như vậy thì chắc không tính là Hoàng Khánh mình chen ngang đúng không? Các tu sĩ phía trước xếp hàng hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đương nhiên không muốn cứ như vậy tránh ra nha. Nhưng lại không dám đắc tội Hoàng Khánh. Chỉ có thể nhún nhường, chuẩn bị tránh ra. “Ta nói lão đầu nhà ngươi có phải hơi quá không đấy hả?” Diệp Thanh Vân cũng thật sự tức giận. “Người ta đang xếp hàng tốt, ngươi nhất định phải chen lên phía trước là sao?” “Chỗ này do Thiết Trụ lão tổ ta quyết định! Không ai được phép lách luật!” “Đã xếp hàng thì ngoan ngoãn xếp hàng đi!” “Còn có ngươi lão tiểu tử kia, bao lần làm loạn quy tắc, người Lăng Tiên Thành các ngươi muốn vào, mỗi người 20.000 Tiên Tinh!” Hoàng Khánh sững người. Hai mắt lập tức đỏ lên, giơ kiếm lên định xông vào. “Mẹ nó ta muốn chém chết ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận