Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 726: Lão Mã biết bay

Diệp Thanh Vân cưỡi ngựa, đi giữa núi rừng. Hắn hối hận rồi. Tại sao bản thân cứ phải ra vẻ anh hùng, đơn thương độc mã đi ra chứ. Giờ thì hay rồi. Lẻ loi một mình cưỡi ngựa ở vùng hoang vu đồng nội này. Bên cạnh đến người bảo vệ cũng không có. Nghe tiếng thú hoang kêu vang vọng khắp nơi, Diệp Thanh Vân chỉ thấy toàn thân nổi da gà. Trong lòng hoảng sợ muốn c·hết. Hắn rất muốn quay đầu trở về. Nhưng đã đi một ngày một đêm rồi. Khoảng cách đến Trường An rất xa. Đường trở về chắc gì đã an toàn. Hơn nữa, bản thân cứ thế quay đầu trở về, chẳng phải quá m·ấ·t mặt sao? Dù đám người ở Trường An không nói gì, Diệp Thanh Vân tự thấy không còn mặt mũi nào gặp ai. Không còn cách nào khác. Chỉ có thể kiên trì đến cùng, tiếp tục tiến lên.
Nửa đêm về khuya. Gió đêm núi rừng thổi từng đợt. Diệp Thanh Vân ngồi trên lưng ngựa, tay cầm một cái chân vịt, gặm ngon lành. Trong đêm trăng lạnh lẽo, chỉ có gặm chân vịt mới khiến Diệp Thanh Vân cảm thấy an ủi phần nào.
"Ai, nếu cái chân vịt này nóng hổi chút thì tốt rồi." Diệp Thanh Vân vẫn cảm thấy có chút không đủ. Con ngựa đen lớn dưới háng nghe xong thì trợn mắt. Ở cái nơi hoang vu đồng nội này, còn muốn ăn chân vịt nóng sao? Ngươi đang mơ tưởng hão huyền đấy à! Không thấy ta là ngựa già cũng chỉ có thể gặm cỏ dại vừa c·ứ·n·g vừa khó ăn hay sao? Ngươi cũng không chia cho ta con ngựa già này một hai cái chân vịt mà ăn? Suốt ngày chỉ biết cưỡi ta đi đường. Thật hận không thể trực tiếp đá ngươi một cú đạp xuống. Rồi lại thêm một vó đạp cho rụng hết răng cửa.
Đương nhiên, ngựa già cũng chỉ có thể nghĩ trong bụng như thế. Hắn không dám thật sự đá hậu. Dù sao hắn cũng không phải loại ngựa tầm thường. Mà là ngựa hoàng tộc. Được xưng là ngựa hoàng nhất tộc. Trong cơ thể có dòng t·h·i·ê·n mã thượng cổ thuần túy. Tuy đã bị pha loãng đến mức cực kỳ ít ỏi, nhưng vẫn là ngựa thuộc hoàng tộc! Cao quý nhất đó!
Là ngựa hoàng tộc, ngựa già biết rõ một khi mình đá hậu sẽ gây ra hậu quả gì. Cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn chở Diệp Thanh Vân, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng con đường này chắc chắn sẽ không yên ổn. Đến một chân núi, ngựa già bỗng nhiên cảnh giác. Dòng t·h·i·ê·n mã huyết mạch còn lại ít ỏi trong cơ thể đang mách bảo hắn, nơi này có nguy hiểm. Có yêu thú đang rình rập trong bóng tối. Ngựa già có chút sợ hãi. Nó tuy là ngựa hoàng tộc, nhưng dù sao cũng không phải yêu thú, không tu luyện gì cả, thể lực có mạnh đến đâu thì gặp yêu thú cũng chỉ có đường c·h·ết. Ngựa già dừng bước. Diệp Thanh Vân đã gục trên lưng ngựa ngủ say. Hắn quá mệt. Đêm trước vốn đã không ngủ được giấc nào, lại liên tục cưỡi ngựa đi một quãng đường dài, đã sớm không chịu n·ổi nữa. Gặm xong chân vịt, chưa được bao lâu hắn đã ngủ gục. Ngựa già đi chậm rãi, lắc lư như võng nôi, trực tiếp ru Diệp Thanh Vân vào giấc ngủ.
Nghe tiếng ngáy trên lưng mình, ngựa già tê cả người. Thôi xong rồi. Tên này đang ngủ. Vậy phải làm sao? Mình phải chở hắn mau chóng chạy trốn thôi. Nghĩ vậy, ngựa già cố gắng gượng, muốn tiếp tục cất bước. Đúng lúc này, một cơn cuồng phong nổi lên gào thét. Một luồng yêu khí đậm đặc từ bụi cỏ bên cạnh tỏa ra. Ngựa già sợ đến mức lùi liên tục về sau. Tập trung nhìn kỹ. Một con báo yêu toàn thân đầy vằn đỏ chặn đường.
Bốn chân ngựa già như nhũn ra, mắt đầy sợ hãi. Xong rồi xong rồi! Lần này ta ngựa già coi như xong đời. Thật là không may khi gặp phải báo yêu. Nếu là yêu thú khác, ta còn có thể thử chạy. Dù sao ngựa hoàng tộc chúng ta, cái gì cũng không được, nhưng tốc độ thì không có đối thủ. Dù đối mặt yêu thú, chỉ cần không phải loại tốc độ nhanh hoặc có thể bay, thì chúng ta vẫn có thể dễ dàng chạy thoát. Thậm chí mang theo một người cũng không ảnh hưởng tốc độ. Nhưng giờ thì khác. Đối mặt báo yêu, ngựa già biết mình không thể trốn thoát. Báo t·ử vốn chạy rất nhanh, tốc độ của báo yêu còn đáng sợ hơn. Cái ưu thế tốc độ của ngựa già, trước mặt báo yêu cũng vô dụng.
Báo yêu cười gằn, nhìn chằm chằm ngựa già và Diệp Thanh Vân. Thầm nghĩ vận khí của mình không tệ, lại gặp được ngựa hoàng. Nghe nói thịt ngựa hoàng tộc tuy hơi c·ứ·n·g nhưng rất bổ dưỡng. Ăn vào, chắc chắn có thể tăng thêm yêu lực. Còn cái tên phàm nhân trên lưng ngựa kia. Trông thì có vẻ không ăn được, nhưng vẫn cứ mang về vậy, đói thì gặm cũng được. Báo yêu bước những bước vững chãi, chậm rãi tiến đến chỗ ngựa già.
Ngựa già không ngừng lùi lại. Đột nhiên. Báo yêu lao tới. Nhe nanh giơ vuốt sắc nhọn. Ngựa già sợ đến hồn phi phách tán. Vội vàng quay đầu bỏ chạy. Ngựa già không hổ là ngựa hoàng tộc, trước tình thế nguy cấp, bốn chân vung vẩy, chạy nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Nhanh như chớp đã bỏ chạy ra một đoạn rất xa. Nhưng nó chạy nhanh đến đâu, thì báo yêu phía sau nhờ yêu lực gia trì, lao tới như một cơn cuồng phong. Căn bản là không thể thoát được. Nghe tiếng báo yêu càng lúc càng đến gần. Ngựa già triệt để tuyệt vọng.
“Xong rồi, xong rồi, ta ngựa già hôm nay thực sự phải c·h·ết ở đây rồi.” “Đáng thương con bé Tiểu Hồng của ta, ngươi vẫn còn ở chuồng ngựa chờ ta về.” “Ôi, kiếp này ta đi tong rồi, Tiểu Hồng, ngươi cứ tùy ý chọn con ngựa tốt mà gả cho đi.”
Trong lòng ngựa già bi thương, lại càng nhớ nhung Tiểu Hồng yêu mến. Đáng tiếc có lẽ là sẽ không được nhìn thấy nàng nữa.
"Chạy đi đâu?" Báo yêu bất ngờ nhảy lên, từ phía sau đánh tới chỗ ngựa già.
Ngựa già điên cuồng vùng vẫy, vẫn muốn giãy giụa chút chút. Nhưng báo yêu quá nhanh. Móng vuốt sắc nhọn lóe hàn quang đã muốn chạm vào m·ô·n·g ngựa già. Ngựa già đã cảm thấy mông đ·a·u nhói.
Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Thanh Vân trên lưng ngựa bỗng nhiên lẩm bẩm.
“Cái này sóng lớn (n·g·ự·c bự) long trảo, trực tiếp cất cánh!” Cái gì đại long? Cái gì cất cánh? Ngựa già hoàn toàn không hiểu. Chỉ thấy một đạo ánh trăng rực rỡ giáng xuống, chiếu vào thân ngựa già. Ngựa già kinh ngạc. Cảm thấy thân thể có chút nóng lên. Ngay sau đó. Một đôi cánh trắng muốt từ hai bên hông ngựa già bung ra. Đôi cánh vừa mở, ngựa già trực tiếp cất cánh! Mang theo Diệp Thanh Vân bay lên trời.
Báo yêu nhào tới chỗ không, nhìn cảnh này thì mắt tròn mắt dẹt. Đậu xanh rau má! Con ngựa này sao lại mọc cánh bay lên rồi? Báo yêu triệt để hóa đá. Chưa nghe nói ngựa hoàng tộc lại có thể mọc cánh bay lên a? Báo yêu dù là yêu thú, nhưng chưa tu luyện đến cảnh giới thông t·h·i·ê·n, chỉ là yêu thú cấp thấp. Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn ngựa già càng bay càng xa, tan biến trong bầu trời đêm.
Báo yêu cạn lời hết sức. Lão t·ử thật là gặp ma rồi.
Còn trên trời, chú ngựa già bay lượn cũng cảm thấy vô cùng ngơ ngác. Mình mà lại bay được sao? Ai có thể ngờ tới cơ chứ. Từ xưa đến nay, dòng dõi ngựa hoàng tộc chưa từng có ai có khả năng bay. Ngựa già sau phút ngỡ ngàng, thì lại cảm thấy mừng như điên. Từ nay trở đi, ta là con ngựa biết bay rồi sao? Thế chẳng phải đã đi đến đỉnh cao ngựa sinh rồi sao? Muốn bao nhiêu em ngựa cái mà chẳng được? Tiểu Hồng? Gia sẽ thâu tóm hết chị em của Tiểu Hồng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận