Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 974: Trong kính tiên đoán

“Được, vậy đi xem thử nha.” Diệp Thanh Vân cũng không quá để ý. Mang theo lòng hiếu kỳ, liền định đi xem thứ bảo vật mà ngạo hoang vừa nhắc tới.
“Diệp công tử đi theo ta.” Ngạo hoang ở phía trước dẫn đường.
Không bao lâu sau.
Liền đi đến một gian điện bên trong. Bên trong điện không lớn. Bên trong có gì bày biện vừa nhìn liền rõ. Chỉ thấy ngay chính giữa điện, bày một vật cao hơn cả người. Được che đậy bởi một miếng vải đen. Không nhìn rõ phía dưới là cái gì. Ngoài ra, trong điện này vốn không có đồ vật nào khác. Diệp Thanh Vân nhìn quanh bốn phía, cảm thấy một nơi lớn như vậy mà chỉ bày mỗi một thứ như vậy. Cũng không tránh khỏi quá lãng phí sao? Nơi này tuy không tính là lớn, nhưng nếu cẩn thận sửa sang lại một chút, xới đất lên là hoàn toàn có thể cày ruộng. Trồng chút rau cỏ củ cải, còn có thể trồng thêm trái cây. Chẳng phải là rất tuyệt vời sao? Lãng phí! Quá lãng phí rồi. Trong lòng Diệp Thanh Vân âm thầm tiếc nuối. Chính hắn cũng không phát hiện, hắn xuyên qua từ tổ tiên giới đến đây đã lâu như vậy, dấu ấn thuộc về thế giới kia vẫn còn tồn tại. Có lẽ đây là dấu vết từ bên trong huyết mạch. Hễ thấy đất trống, là lại muốn trồng thứ gì đó. Không vậy cứ cảm thấy khó chịu.
“Diệp công tử, đây là thứ bảo vật ta vừa nói.” Ngạo hoang dẫn mọi người đến trước món bảo vật đó. Rồi lập tức tháo tấm vải đen ra. Diệp Thanh Vân cứ ngỡ ngạo hoang này sẽ nói một câu, "Tiếp theo đây là lúc chứng kiến kỳ tích!". Đáng tiếc, hắn không nói. Làm Diệp Thanh Vân có chút thất vọng. Mà nếu hắn nói, Diệp Thanh Vân sẽ cảm thấy ngạo hoang này như một tên ngốc. Mọi người nhìn về phía món bảo vật kia. Trong phút chốc đều liên tục tán thưởng.
“Cái gương này mà lại bóng loáng sáng như thế sao?”
“Tê! Có thể nói là quỷ phủ thần công!”
Tuệ Không cùng Nguyệt Đề Hà đều kinh ngạc không thôi.
Diệp Thanh Vân cũng nhìn đến ngây người. Khá lắm! Cái này hóa ra là một cái gương đứng. Diệp Thanh Vân ở thế giới trước kia đã thấy quá nhiều. Nhưng ở thế giới này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Mà đối với Tuệ Không và Nguyệt Đề Hà mà nói, loại gương này hiển nhiên vô cùng mới lạ. Đặc biệt là Nguyệt Đề Hà. Ở trước gương lắc lư đầu, có vẻ rất thích thú với chiếc gương đứng này. Đại Mao và Bá Thiên Hổ cũng soi gương. Bất quá Đại Mao chỉ liếc qua một cái rồi bước đi. Không hề hứng thú. Ngay khi nhìn thấy nó liền đã nhận ra lai lịch của món đồ chơi này. Cũng biết tác dụng của nó là gì. Cảm thấy càng thêm vô vị. Ngược lại, Bá Thiên Hổ rất hăng hái làm theo. Ở trước gương liếm láp móng vuốt. Gọi là một cái tao nhã.
“Diệp công tử cảm thấy bảo vật này như thế nào?” Ngạo hoang vô cùng cẩn thận mà hỏi.
Diệp Thanh Vân gãi gãi đầu. Cái này bảo hắn trả lời như thế nào đây? Một cái gương đứng, mà cũng có thể gọi là bảo vật sao? Phỏng chừng chỉ lúc thay quần áo mới dùng đến cái này thôi nha? Nếu mà đặt ở trong phòng của Phù Vân Sơn thì lại thấy nó chiếm chỗ.
“À, bảo bối này...... Rất là sáng.” Diệp Thanh Vân chỉ có thể nói vậy.
Rất sáng? Cái này tính là giải thích kiểu gì? Ngạo hoang lại chen ngang nói: "Sự huyền diệu của bảo vật này là cần người ngoài đi lui ra sau, rồi một mình đứng trước gương, bình tâm tĩnh khí, mới có thể thấy được.”
“Thì ra là vậy.” Diệp Thanh Vân xem xét mọi người, cũng để cho mọi người lui ra sau, mình thì thử cảm nhận một chút.
"Thánh tử, hay là để tiểu tăng thử trước nha." Tuệ Không lại xung phong nhận việc.
Diệp Thanh Vân nhìn thấy bộ dạng kiên định kia của hắn, không biết còn tưởng rằng chiếc gương này có vấn đề gì, cho nên Tuệ Không muốn dấn thân vào nguy hiểm, thay mình ngăn lại một kiếp này. Thật đúng là đừng nói. Tuệ Không chính là nghĩ như vậy. Hắn thật sự lo lắng rằng chiếc gương này có thể có vấn đề gì đó, liệu Huyền Tinh điện có ý đồ xấu, muốn mưu hại Diệp Thanh Vân. Nên Tuệ Không xung phong nhận việc, định thử một lần trước.
“Được, vậy ngươi thử trước đi.” Diệp Thanh Vân cũng không từ chối, lập tức lui ra một bên.
Hai tay Tuệ Không chắp lại thành chữ thập, đi về phía trước gương. Hắn hai mắt nhìn thẳng vào mặt gương, xem hình ảnh bản thân ở trong gương. Tâm thần trở nên bình tĩnh lại. Lặng lẽ tụng niệm kinh phật ở trong lòng. Rất nhanh. Hình ảnh trong gương bắt đầu biến đổi. Như mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Một màn tình cảnh xuất hiện trước mắt Tuệ Không. Hắn thấy ngọn lửa vô tận hừng hực, cuốn sạch toàn bộ Tây Cảnh. Vô số tăng nhân, dưới ngọn lửa vô tận hừng hực này đau đớn gào thét. Cuối cùng biến thành những cái xác khô cháy đen. Mà trên ngọn lửa hừng hực, có một đám người mặc đạo bào, bọn họ mang vẻ mặt lạnh lùng, xem thường Phật môn Tây Cảnh đang hóa thành biển lửa. Cuối cùng, trong biển lửa chỉ còn lại một mình Tuệ Không. Hắn cầm kim thiền trượng trong tay, mặc vô tướng pháp y. Nhưng cũng chỉ có thể liên tục bại lui trước đám đạo bào đó. Chứng kiến đồng môn bị đốt cháy mà chết, Tuệ Không phát ra tiếng rống giận thê lương. Liều chết một trận chiến. Cuối cùng. Kim thiền trượng bị bẻ gãy. Vô tướng pháp y tổn hại. Tuệ Không thân hình ngã xuống đất, máu nhuộm khô cả đất Tây Cảnh.
Ngay sau đó. Tất cả hình ảnh đều tan biến. Tuệ Không đứng trước gương như vừa trải qua một chấn động, thân hình liên tục lùi lại. Sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Tuệ Không, ngươi sao vậy?” Diệp Thanh Vân có chút kinh ngạc nhìn Tuệ Không. Ở trong tầm mắt của người bên cạnh, chiếc gương đứng kia không hề có chút biến đổi nào. Chỉ có Tuệ Không một mình trông thấy vừa nãy những màn tình hình kia.
Tuệ Không thở dốc, trên đầu trọc lộ vẻ mồ hôi. Hắn thất thần, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau những gì vừa thấy.
“Tuệ Không? Tuệ Không?” Diệp Thanh Vân gọi mấy tiếng liên tục, Tuệ Không lúc này mới như vừa tỉnh mộng, nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
“Thánh tử......” Tuệ Không lẩm bẩm.
Diệp Thanh Vân vẻ mặt kỳ lạ nhìn hắn.
“Ngươi sao vậy? Mặt tái nhợt vậy?”
Tuệ Không vừa định đem những gì bản thân vừa thấy kể lại cho Diệp Thanh Vân. Nhưng lời vừa đến miệng, trong tâm trí đột nhiên một trận mơ hồ. Ký ức trở nên mờ ảo.
“Thánh tử, tiểu tăng vừa nãy...... vừa nãy hình như đã thấy gì đó.”
“Nhưng bây giờ lại không nhớ ra rồi.”
Diệp Thanh Vân mặt mày cổ quái. Cái tên Tuệ Không này chẳng lẽ bị lẩm cẩm rồi sao? Nhanh như vậy đã quên những gì mình vừa nhìn thấy rồi? Tuệ Không cố hết sức để hồi tưởng lại. Nhưng càng cố gắng, ký ức càng trở nên mơ hồ. Đến cuối cùng. Hắn thậm chí hoàn toàn không nhớ được mình đã nhìn thấy gì. Nhưng hắn có thể khẳng định, bản thân nhất định đã thấy thứ gì đó khác thường.
“Thôi được rồi, ngươi đi qua một bên từ từ nghĩ đi.” Diệp Thanh Vân cũng chẳng muốn hỏi gì thêm, liền bảo Tuệ Không đi qua một bên.
“Công tử, để ta chiếu thử nha!” Nguyệt Đề Hà hưng phấn nói.
“Được, ngươi đi đi.”
Nguyệt Đề Hà cũng đi đến trước gương đứng. Rất nhanh cũng ổn định tâm thần. Dần dần. Mặt gương nổi lên những gợn sóng như mặt hồ. Nguyệt Đề Hà thấy một cây đại thụ che trời. Cành lá rậm rạp! Sinh cơ dồi dào! Đứng sừng sững trên mặt đất. Nhưng rất nhanh. Cây đại thụ che trời này bắt đầu héo úa dần. Sinh cơ của nó nhanh chóng trôi qua. Mà bốn phía mặt đất, lại dường như bừng lên một sức sống mới. Có vô số sinh linh tỉnh lại từ trong đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận