Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 607: Cây gậy lớn chào hỏi

Ba người đứng ở bên ngoài phòng Diệp Thanh Vân, nhìn nhau một lượt.
Quyết định ra tay!
Mang Diệp Thanh Vân đi một cách lặng lẽ không một tiếng động.
Thần không biết quỷ không hay.
Không kinh động bất cứ ai.
Ba huynh đệ bọn hắn tu vi không cao, chỉ có cảnh giới thông thiên mà thôi.
Nhưng ba người bọn họ, lại có một bản lĩnh cực kỳ lợi hại.
Chính là trộm người!
Không chỉ là trộm người, chỉ cần là đồ vật bọn họ muốn trộm, thì nhất định có thể trộm được.
Cũng chính vì bản lĩnh này, ba người bọn họ được chủ nhân phó thác trọng trách.
Đến nơi này tìm kiếm Diệp Thanh Vân.
Sau đó đem Diệp Thanh Vân trộm đi!
Vì thế, bọn họ còn cố ý mang theo một món bảo vật.
Chỉ cần đem Diệp Thanh Vân thu vào bên trong bảo vật, rồi lập tức rút đi, coi như đại công cáo thành.
“Ngọc lặng tiếng chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi!”
Trong ba người, một người cầm một khối ngọc giản màu đen.
Ngọc giản này là một món đồ đặc thù, có thể tiêu trừ âm thanh phát ra xung quanh.
Sẽ không kinh động người khác.
Cầm ngọc lặng tiếng, ba người hết sức cẩn thận đẩy cửa phòng ra.
Quả thật là không một tiếng động dù là nhỏ nhất.
Ba người cùng nhau hướng vào trong phòng nhìn.
Chỉ thấy trên giường, nằm một người đàn ông trẻ tuổi.
Mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, cứ thế nằm ngửa lên trời trên giường.
Ngủ rất yên giấc.
Ba huynh đệ đều lộ vẻ nghi hoặc.
Một tên như vậy, thật có thể giúp ích cho chủ nhân sao?
Ba huynh đệ không nghĩ nhiều nữa.
Kiễng chân, lén lén lút lút đi về phía giường.
Nhưng đúng lúc này.
Diệp Thanh Vân đột nhiên trở mình.
Sợ đến mức ba người lập tức đứng yên tại chỗ, ngay cả thở cũng ngừng lại.
Nhưng thấy Diệp Thanh Vân trở mình, rồi lại tiếp tục ngủ say.
Chỉ có thế mà thôi.
Ba huynh đệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn tưởng rằng bị phát hiện rồi.
May mắn ba huynh đệ sớm đã quen với việc trộm người, tố chất tâm lý rất tốt rồi.
Ba người tiếp tục tiến về phía giường.
Mắt thấy chỉ còn lại chưa tới năm bước chân.
Chỉ thấy một người trong đó lấy ra từ túi trữ đồ một cái hồ lô hai màu đen trắng.
Hồ lô này nửa trắng nửa đen, hai bên riêng biệt khắc những đường vân kỳ dị.
Người nọ cầm hồ lô đen trắng trong tay, nhắm miệng hồ lô về phía Diệp Thanh Vân.
Rồi nhẹ nhàng thúc giục một chút.
Kết quả không có chuyện gì xảy ra cả.
Sắc mặt của ba huynh đệ đều thay đổi.
Tình huống gì vậy?
Cái hồ lô âm dương thiên địa này vì sao không có tác dụng?
Chẳng lẽ là rót linh khí chưa đủ nhiều sao?
Trước đây mỗi lần bọn họ dùng thứ này, chỉ cần rót một chút ít linh khí là đủ rồi mà.
Luôn luôn chưa từng thất bại.
“Lão nhị, thử lại lần nữa xem.”
Lão đại trong ba người truyền âm.
Lão nhị gật đầu, lại thúc giục hồ lô âm dương thiên địa.
Lần này, hắn rót vào nhiều linh khí hơn.
Nhưng hồ lô âm dương thiên địa vẫn không có phản ứng gì.
Lần này, trong lòng ba huynh đệ cũng thật sự có chút nóng nảy.
“Lão nhị, chẳng lẽ bình thường ngươi hay dùng nó, làm hỏng cái hồ lô này rồi hả?”
Lão tam có chút nghi ngờ hỏi.
Lão nhị trợn mắt.
“Ngươi nói bậy gì đó vậy? Đây là bảo vật chủ nhân ban cho, ta dù có dùng nhiều thì cũng không thể làm hư nó được.”
“Vậy nó sao lại mất linh rồi?”
Lão tam liếc mắt nói.
“Ta...... Ta làm sao biết rõ?”
Lão nhị có chút chột dạ.
Hắn rất khó hiểu.
Cái hồ lô âm dương thiên địa này trước đây chưa bao giờ thất bại.
Vừa thu là được ngay.
Hôm nay bị làm sao vậy?
Lão nhị không tin, hắn lại thử.
Rót thêm nhiều linh khí, còn đưa hồ lô về phía trước.
Vẫn như lần trước, hồ lô không có phản ứng gì cả.
Diệp Thanh Vân vẫn ngủ say sưa.
Trong miệng còn thì thầm không biết đang lẩm bẩm gì đó.
Sắc mặt ba huynh đệ ngưng trọng.
Hồ lô âm dương thiên địa mất hiệu lực, vậy bọn họ chỉ còn cách dùng biện pháp khác để mang Diệp Thanh Vân đi.
“Xem ta.”
Lão đại vỗ vào túi trữ đồ.
Một cây hương tím xuất hiện trong tay hắn.
Lão nhị, lão tam thấy vậy, đều vui mừng.
“Lão đại, ngươi thế mà lại mang Loạn Hồn Hương đến rồi.”
Lão đại hừ một tiếng.
“Biết ngay hai tên phế vật các ngươi không có tác dụng, lần nào chúng ta hành động ta cũng đều phải mang theo thứ này, để phòng vạn nhất.”
Lão nhị, lão tam liên tục gật đầu.
Loạn Hồn Hương, là dùng nhiều loại máu tươi yêu thú cùng bột xương luyện chế mà thành.
Có tác dụng mê hoặc hồn phách.
Cho dù người tu luyện có tu vi cao đến đâu, hít phải một chút Loạn Hồn Hương, hồn phách cũng sẽ rơi vào trạng thái hôn mê.
Đến lúc đó.
Chính là một cái xác không hồn, tùy ý ba huynh đệ sắp đặt.
Lão đại búng tay một cái.
Loạn Hồn Hương đã được châm lửa.
Lão đại nhẹ nhàng thổi một hơi, sương mù Loạn Hồn Hương bắt đầu bay về phía Diệp Thanh Vân.
Còn Diệp Thanh Vân trên giường, căn bản không biết gì.
Sương mù tới gần, theo hơi thở của Diệp Thanh Vân, sương mù Loạn Hồn Hương tự động bị Diệp Thanh Vân hít vào trong miệng mũi.
“Xong rồi!
Thấy tình hình này, ba huynh đệ đều vui mừng khôn xiết.
Tên này không hề phát giác, hít vào Loạn Hồn Hương, rất nhanh sẽ hồn phách sẽ rơi vào hôn mê.
Bọn họ chỉ cần chờ một lát là được.
Ba huynh đệ kiên nhẫn chờ đợi.
Một chờ này.
Chính là gần nửa canh giờ.
Thấy Diệp Thanh Vân vẫn còn đang ngáy ngủ, ba huynh đệ đều hơi bối rối.
Loạn Hồn Hương vì sao vẫn chưa có tác dụng?
Rõ ràng tên này đã hít vào nhiều như vậy, một cây Loạn Hồn Hương cũng sắp cháy hết rồi.
Nhưng lại vẫn có thể bình yên nằm ngủ.
Bình thường mà nói, hít vào Loạn Hồn Hương, không đến một chén trà nhỏ thời gian, hồn phách mê loạn, hơi thở đình chỉ, thân thể giống như cứng đờ.
Nhưng Diệp Thanh Vân này, căn bản không có nửa điểm dấu hiệu Loạn Hồn Hương phát tác.
Ngủ ngon lành.
“Lão đại, đây là Loạn Hồn Hương sao? Ngươi sẽ không cầm nhầm rồi chứ?”
Lão nhị hết sức cẩn thận lẩm bẩm một câu.
Lão đại mặt co giật.
Nhìn Loạn Hồn Hương trong tay sắp cháy hết, hắn cũng có chút lúng túng rồi.
Hôm nay là tình huống gì vậy?
Hồ lô âm dương thiên địa mất linh.
Loạn Hồn Hương bản thân mang đến thế mà lại không có tác dụng?
Thật là gặp quỷ rồi.
“Chắc là Loạn Hồn Hương này để lâu quá nên bị ẩm rồi.”
Lão đại có chút lúng túng giải thích.
Lão nhị, lão tam đều cạn lời.
Loạn Hồn Hương còn có thể bị ẩm?
Quả thật không thể tưởng tượng.
“Nếu như không thể đem người mang về, chủ nhân bên kia chúng ta sẽ không có cách nào bàn giao.”
“Xem ra vẫn là phải dùng đến thủ đoạn cuối cùng của huynh đệ chúng ta rồi.”
Lão đại mặt lộ vẻ tức giận.
Lão nhị, lão tam đều kinh hãi.
“Lão đại, chẳng lẽ là muốn……”
Lão đại hung dữ gật đầu.
Sau đó từ trong túi trữ đồ lấy ra một cây gậy lớn.
Đây là thủ đoạn cuối cùng của ba huynh đệ bọn họ.
Cây gậy lớn mất hồn!
Cứ trực tiếp giáng một gậy là xong.
Quan tâm làm gì hắn là người nào, một gậy tất cả quật ngã.
Đây là tuyệt kỹ thành danh của ba huynh đệ bọn họ.
Năm đó nhờ chiêu này đánh ngất xỉu đối thủ, mới được chủ nhân trọng dụng như bây giờ.
Chỉ là ba huynh đệ bọn họ không ngờ.
Sau nhiều năm, cái cây gậy lớn này thế mà vẫn có đất dụng võ.
Ba huynh đệ đều lộ vẻ hoài niệm.
Đã bao nhiêu năm rồi.
Ba huynh đệ đều không còn là thiếu niên nhiệt huyết năm nào nữa.
Nhưng cây gậy lớn này, vẫn trầm trọng và sắc bén như ngày nào.
“Lão đại, ra tay đi!”
Hai huynh đệ đều trịnh trọng nhìn về phía lão đại.
Lão đại gật đầu, hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh giường Diệp Thanh Vân.
Vừa muốn vung cây gậy lớn lên.
Ngẩng đầu lên nhìn.
Diệp Thanh Vân còn đang ngái ngủ nhìn ba người bọn họ.
“Các ngươi làm gì đấy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận