Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2363 ngọc thạch huyền cơ

Chương 2363: Huyền cơ trong ngọc thạch
Bốp bốp!
Diệp Thanh Vân đang trong phòng tu luyện, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bốp bốp.
Giống như tiếng dầu nổ.
"Ừ? Ta nhớ rõ cái chảo dầu lửa kia hẳn là tắt rồi chứ?"
Diệp Thanh Vân trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không để ý.
Tiếp tục tu luyện.
Giữ vững tâm cảnh, tránh xảy ra sự cố.
Tuy nói đã thành tiên, nhưng Tiên Nhân khi tu luyện lại càng dễ sinh ra tâm ma.
Đây chính là tu vi càng cao, tiếp thu đại đạo chi lực càng nhiều, tâm cảnh của bản thân cũng lại càng dễ xuất hiện những biến hóa phức tạp.
Tuy nói Diệp Thanh Vân tu luyện đến nay, chưa từng xuất hiện tình huống tâm ma.
Nhưng hắn không dám lơ là.
Nhỡ đâu tâm ma quấy phá, rất dễ xảy ra vấn đề lớn.
Nói không chừng cái tiếng bốp bốp dầu nổ này, chính là do mình tâm trạng phập phồng không yên dẫn đến nghe nhầm.
Không thể để ý tới nó được.
Phải tĩnh tâm tu luyện hơn nữa mới được.
Lại một lát sau.
Bên tai Diệp Thanh Vân lại lần nữa truyền đến tiếng dầu nổ, hơn nữa còn kịch liệt hơn trước.
Còn kèm theo tiếng ào ào.
"Không tốt! Xem ra ta thật sự quá lâu không có tu luyện, đây là muốn sinh ra tâm ma rồi!"
Diệp Thanh Vân trong lòng hoảng hốt.
Cảm thấy mình nghe nhầm càng nghiêm trọng hơn.
Đây tuyệt đối là dấu hiệu tâm ma muốn xuất hiện, không thể tiếp tục như vậy được.
Nhất định phải trấn định tâm thần.
"A di đà p·h·ậ·t, A di đà p·h·ậ·t!"
"Không đúng không đúng, ta là tu tiên, không phải tu p·h·ậ·t."
"Hắn mạnh mặc hắn mạnh, thanh phong phất sơn cương."
"Hắn ngang tàng mặc hắn ngang tàng, trăng sáng chiếu sông dài..."
Sau khi niệm vài câu trong lòng, Diệp Thanh Vân cảm thấy mình bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tiếng nghe nhầm bên tai cũng dần dần yếu đi.
Còn chưa đợi Diệp Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm.
Ầm!
Một tiếng nồi sắt ngã ngửa trên mặt đất truyền đến.
Còn kèm theo tiếng kinh hô của một người.
Diệp Thanh Vân lần này triệt để không bình tĩnh được.
Khá lắm!
Tâm ma này cũng quá lợi hại.
Âm thanh chân thực như vậy.
Không biết còn tưởng rằng chảo dầu nhà mình lật ra đấy.
"Hừ! Ta Diệp Tiên Nhân sao lại bị tâm ma vây khốn?"
"Nếu tu luyện không ép được ngươi, vậy ta dùng cách khác."
"Ta trực tiếp đi ngủ!"
Lúc này Diệp Thanh Vân dừng tu luyện, nằm xuống nhắm mắt đi ngủ.
Muốn dùng phương thức ngủ để xua tan tâm ma của mình.
Phương pháp mộc mạc nhất, thường thường lại là hữu hiệu nhất.
Ngủ một giấc dậy, tinh thần sẽ tốt, phiền nhiễu gì cũng sẽ không còn.
Có tác dụng hơn so với cái gì tĩnh tâm quyết, thanh tâm chú.
Nhưng khi nằm xuống, những âm thanh bên tai vẫn không hề yên tĩnh.
Đinh linh ầm!
Bốp bốp!
Cứ như có người đang đánh trận trong sân vậy.
"Tâm ma thật lợi hại!"
Diệp Thanh Vân nhắm nghiền hai mắt, không ngừng nói với mình đây là tâm ma, đây là tâm ma, không cần sợ hãi nó.
Phải mỉm cười đối mặt nó.
Nhất định có thể!
Cho đến khi từng đợt sóng nhiệt truyền đến, còn có tiếng chó sủa hoảng sợ.
Gâu gâu gâu!!!
Diệp Thanh Vân bỗng nhiên mở mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được tiếng chó kêu hoảng sợ như vậy.
Vội vàng xoay người ngồi dậy.
Nhìn ra bên ngoài.
Khá lắm!
Mẹ nó bốc cháy rồi!
Lửa đã bén vào trong phòng rồi.
Thảo nào mình nằm lại cảm thấy từng đợt sóng nhiệt đánh tới.
Cái này còn nằm một hồi, ta Diệp Tiên Nhân sẽ phải trực tiếp hỏa táng mất.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Thanh Vân vội vàng xông ra ngoài.
Trong sân đã triệt để hỗn loạn.
Lửa cháy lan ra bốn phía.
Có thể thấy rõ ràng cái nồi sắt lớn của mình ngã lệch trên mặt đất, dầu nóng vương vãi khắp nơi.
Chính vì dầu nóng chảy ra, khiến đáy nồi bốc lửa ngay lập tức rồi nổ.
Khiến cho sân nhà Diệp Thanh Vân bốc cháy.
Ngay cả ổ chó cũng không may mắn thoát khỏi, giờ phút này đang cháy hừng hực.
Hạo Vô Cực đầu đầy mồ hôi đang cứu hỏa.
Con chó thì sủa điên cuồng về phía Hạo Vô Cực, tựa hồ đang mắng Hạo Vô Cực vì hành vi ngu xuẩn.
"Con mẹ nó chứ..."
Diệp Thanh Vân đau đầu không gì sánh được, mình bất quá chỉ tu luyện chốc lát.
Sao lại phát hỏa rồi?
Giờ không lo được những thứ khác, vội vàng giúp đỡ dập lửa.
Cũng may có t·ử mẫ·u ng·ự thủy ấm trong tay, Diệp Thanh Vân lập tức lấy nước tiên tuyền, dập tắt lửa trong sân.
Lửa tuy tắt.
Nhưng sân nhỏ lại là một mảnh hỗn độn, tan hoang không ra hình thù gì.
Hai người một chó, cứ vậy đứng giữa đống bừa bộn trong sân.
Không khí có chút xấu hổ.
Nhìn cái nồi sắt trên đất, ánh mắt Diệp Thanh Vân có chút cổ quái nhìn về phía Hạo Vô Cực.
"Ngươi làm cái quỷ gì vậy? Muốn đốt nhà ta hả?"
Hạo Vô Cực: "..."
Hắn thật sự có chút không tiện giải thích.
Trận hỏa hoạn này đúng là Hạo Vô Cực gây ra.
Bất quá hắn không có ý xấu gì, càng không phải cố ý phóng hỏa đốt sân nhỏ.
Hạo Vô Cực chỉ muốn tự mình làm chút châu chấu chiên ăn.
Trước đó Diệp Thanh Vân làm một mẻ châu chấu chiên, đều bị Thái Bạch Kim Tinh đóng gói mang đi.
Hạo Vô Cực thấy Diệp Thanh Vân tu luyện, thế là dứt khoát tự mình động thủ.
Dù sao dáng vẻ Diệp Thanh Vân làm châu chấu chiên lúc trước, hắn đều nhìn cả rồi, căn bản không có độ khó gì.
Tự nhận là đã nắm vững.
Kết quả là.
Hạo Vô Cực lại bắt đầu thao tác điên rồ của hắn.
Đốt đuốc, thêm dầu vào.
Chỉ là không biết lúc nào thì cho châu chấu xuống, Hạo Vô Cực có chút đoán không ra.
Khi Hạo Vô Cực nhìn thấy dầu trong nồi bốc khói, hắn cảm thấy có lẽ chưa tới lúc.
Cho đến khi dầu trong nồi phụt lửa, Hạo Vô Cực hoảng hốt, trực tiếp đổ cả sọt châu chấu vào.
Kết quả châu chấu quá nhiều, khiến nồi sắt lập tức lật nhào.
Trực tiếp lửa cháy đổ thêm dầu.
Họa đến Hạo Vô Cực vội vàng dập lửa.
Nhưng chút pháp lực hiện tại của hắn không làm được gì, chỉ có thể luống cuống tay chân dập tắt ngọn lửa.
Ngược lại càng làm càng loạn, ngọn lửa bay tứ tung.
Đến mức trong phòng Diệp Thanh Vân còn tưởng mình bị tâm ma.
Nằm xuống ngủ luôn.
"Ta...ta chỉ là muốn làm chút châu chấu chiên thôi."
Hạo Vô Cực buồn bực nói.
Diệp Thanh Vân: "..."
Có ai làm như ngươi không?
Không biết làm thì đừng có cố đấm ăn xôi.
Không phải là thèm thuồng miếng ăn thôi sao?
"Chỉ lần này thôi, lần sau không được tái diễn nữa!"
Diệp Thanh Vân rất nghiêm túc nói.
Hạo Vô Cực không nói gì.
Diệp Thanh Vân cũng không trách cứ hắn nữa.
Dù sao cũng không xảy ra chuyện lớn gì.
Mấy ngày tiếp theo.
Hạo Vô Cực vẫn tỏ ra thành thật, đương nhiên châu chấu chiên cũng ăn rất nhiều.
Diệp Thanh Vân kinh ngạc phát hiện, gia hỏa này hình như nghiện món châu chấu chiên, hơn nửa sọt châu chấu cơ hồ đều vào miệng hắn.
"Thứ này tuy ngon, ngươi cũng không cần thiết mỗi ngày ăn mấy cân chứ?"
Diệp Thanh Vân nhịn không được nói ra.
"Vật này rất ngon, ta chỉ cảm thấy ăn mãi không đủ."
Hạo Vô Cực đáp lại.
"Ngươi ăn thì ăn, cũng chừa cho con chó chút chứ."
"Gâu gâu gâu!"
Trong nháy mắt.
Lại mười ngày trôi qua.
Hạo Vô Cực lại lần nữa lén trốn vào rừng trúc khổ.
Duỗi hai tay ra, bắt đầu thử vận chuyển tiên khí.
Coong coong coong coong!!!
Từng tia tiên khí ngưng tụ trên hai tay Hạo Vô Cực.
Nhiều hơn so với lần trước rất nhiều.
Hai luồng tiên khí lượn lờ trên hai tay Hạo Vô Cực.
Mười phần tinh thuần.
Đã là trình độ Địa Tiên.
"Quả là thế!"
Hạo Vô Cực mặt lộ vẻ kinh hỉ.
"Mười ngày này ta không làm việc gì khác, chỉ ăn rất nhiều châu chấu chiên."
"Cái pháp lực mới sinh này, xem ra quả nhiên có liên quan đến châu chấu chiên."
Có pháp lực, Hạo Vô Cực tâm tư cũng trở nên linh hoạt, người cũng lập tức có hy vọng.
Hắn muốn sớm giải khai phong ấn trên người.
Bất quá dưới mắt tuy có pháp lực, nhưng vẫn quá yếu.
Chỉ dựa vào chút pháp lực trình độ Địa Tiên này, hắn không thể giải khai bất kỳ phong ấn nào trên người.
Nếu cưỡng ép thử nghiệm mở phong ấn, thậm chí còn có thể bị những thần tiên thực hiện phong ấn kia phát giác.
Cho nên, Hạo Vô Cực còn chưa thể hành động thiếu suy nghĩ.
Không thể vì nắm giữ chút pháp lực mà đắc ý quên hình.
"Mấu chốt vẫn là ở Diệp Thanh Vân kia."
Hạo Vô Cực thầm nói.
"Chỉ khi để hắn triệt để trung thành với ta, nhiều chuyện mới dễ dàng hơn."
Nghĩ đến đây, Hạo Vô Cực nảy ra một ý.
Cũng đến lúc cùng Diệp Thanh Vân thẳng thắn.
Cho hắn biết thân phận của mình, thu phục hắn, để người này vì mình hiệu lực.
Tuy rằng người này đáng ghét, và con chó vàng kia đều có thể ác đến cực điểm.
Nhưng vì đại nghiệp, vì có thể đoạt lại tất cả những gì vốn thuộc về mình.
Nhất định phải lợi dụng mọi lực lượng có thể lợi dụng.
Không thể vì nhất thời phẫn hận mà ảnh hưởng đại cục.
"Tu vi người này thấp kém, không có chí lớn, còn có mấy phần yêu thích phàm phu tục t·ử."
"Nhưng dường như có quan hệ với Vô Ưu Đại Tiên và Thái Bạch Kim Tinh."
"Nắm giữ người này, có thể tiến một bước ra tay với Vô Ưu Đại Tiên và Thái Bạch Kim Tinh."
Khi Hạo Vô Cực trở lại sân nhỏ, Diệp Thanh Vân không ở đó.
Con chó cũng không thấy bóng dáng.
Hình như đã ra ngoài.
Hạo Vô Cực không thèm để ý, trong lòng tính toán khi Diệp Thanh Vân trở về, mình sẽ thẳng thắn với hắn.
Nói cho hắn thân phận thật sự của mình.
Ánh mắt Hạo Vô Cực thoáng nhìn, nhìn về phía khối ngọc thạch đứng sừng sững trong sân.
Trên mặt còn có chữ do Diệp Thanh Vân tự tay khắc.
Hạo Vô Cực cười lạnh.
Cảm thấy hành vi của Diệp Thanh Vân thật buồn cười.
Chỉ một khối đá vụn, phía trên lại khắc ý tưởng, lại muốn khiến ta Hạo Vô Cực hối lỗi sao?
Thật là trò cười.
Hắn đã sớm muốn đập nát khối đá kia.
Trước kia không có chút pháp lực nào.
Bây giờ đã có lại pháp lực, chỉ muốn đập nát khối đá chướng mắt này.
Hạo Vô Cực đi đến trước ngọc thạch, ngưng tụ tiên khí trên tay phải, định một chưởng đập nát nó.
Nhưng ngay lúc này.
Sắc mặt Hạo Vô Cực đột nhiên thay đổi.
Hắn cảm nhận được từ những chữ khắc trên ngọc thạch, một điều gì đó chưa từng có.
"Đây là..."
Hạo Vô Cực lập tức dừng tay, đồng thời ngưng tụ pháp lực vào mắt.
Có pháp lực gia trì, đồng lực của Hạo Vô Cực tăng lên rất nhiều, cuối cùng cũng nhìn thấy huyền cơ ẩn giấu trong ngọc thạch.
Những chữ khắc phía trên đang không ngừng biến hóa.
Từng đạo thanh quang nhu hòa từ trong ngọc thạch chảy ra, như tia nước nhỏ.
Hiện rõ trước mắt Hạo Vô Cực.
Hạo Vô Cực trong nháy mắt ngây người.
Khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Cửu Cửu Kim Tiên Quyết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận