Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1173: Âm Cốt sơn

Chương 1173: Âm Cốt sơn.
Âm cốt núi.
Trung Nguyên một chỗ người người nghe đến đã biến sắc.
Nơi ở vào bên trong dãy núi thuộc khu vực tây nam của Trung Nguyên.
Vô cùng bí ẩn.
Người bình thường căn bản không cách nào tìm được Âm Cốt sơn trong dãy núi.
Cũng có người mò mẫm đi đến Âm Cốt sơn, kết quả lại không thể nào đi ra được nữa.
Âm Cốt sơn có hung danh hiển hách như vậy, hoàn toàn là bởi vì một người --- Âm Cốt lão nhân.
Lai lịch của Âm Cốt lão nhân vô cùng thần bí, cũng không ai biết hắn sống được bao nhiêu năm rồi.
Tựa hồ năm đó hắn đã theo các nhà Bách gia cùng tiến vào Trung Nguyên.
Vậy có thể là hắn còn tiến vào Trung Nguyên sớm hơn cả Bách gia.
Tóm lại.
Năm đó sau khi Bách gia tiến vào Trung Nguyên, thăm dò hết thảy nơi tại Trung Nguyên, thì Âm Cốt lão nhân đã chiếm cứ tại Âm Cốt sơn.
Từng có người của Đạo gia và Mặc gia có ân oán với Âm Cốt lão nhân, hai nhà liên thủ tấn công Âm Cốt sơn.
Kết quả lại là không thể chiếm được Âm Cốt sơn, ngược lại cả hai nhà đều tổn thất một số người ở đó.
Thậm chí, ngay cả cường giả bán thánh ra tay, cũng đành chịu thua trước Âm Cốt lão nhân.
Về sau, theo thời gian trôi qua, trên Âm Cốt sơn tụ tập không ít cường giả, đều là ngưỡng mộ danh tiếng mà đến đi theo Âm Cốt lão nhân.
Âm Cốt lão nhân cũng không từ chối bất kỳ ai, thu hết những người này về dưới trướng.
Lâu dần.
Âm Cốt sơn vậy mà trở thành một thế lực, dưới trướng cường giả đông đảo, có sức ảnh hưởng không nhỏ tại khu vực tây nam Trung Nguyên.
Cũng bởi vì sự việc đã thành nề nếp, không ai trong Bách gia muốn đối địch với Âm Cốt sơn.
Nếu Bách gia không màng tổn thất, sử dụng toàn bộ nội tình thực sự, thì cũng có thể tiêu diệt được Âm Cốt sơn.
Nhưng không ai muốn gánh chịu tổn thất đó.
Mà Âm Cốt lão nhân cũng rất biết đúng mực.
Tuy chiếm giữ một phương, nhưng vẫn không chủ động đi trêu chọc Bách gia.
Cũng bởi vì vậy.
Để Âm Cốt sơn tồn tại mãi cho đến nay.
Âm Cốt lão nhân cũng đã trở thành một pho tượng tà ma ở Trung Nguyên.
Lúc này.
Một đạo thân ảnh bay vút qua, thẳng đến Âm Cốt sơn ở phía tây nam.
Người này chính là Lâm trưởng lão của thư viện Hương Rồng.
Vâng theo mệnh lệnh của Trương Văn Tải, mang theo lễ vật trọng hậu đến bái phỏng Âm Cốt lão nhân.
Trong lòng Lâm trưởng lão cũng rất thấp thỏm.
Tuy rằng thư viện Hương Rồng có chút giao tình với Âm Cốt sơn, nhưng tính tình Âm Cốt lão nhân cổ quái, hỉ nộ vô thường, giao thiệp với người như thế, ai cũng đều sợ.
Nhưng chuyện Trương Văn Tải giao phó, hắn nhất định phải cố gắng hoàn thành.
Cho nên cũng chỉ có thể kiên trì đi tới.
Sau khi tiến vào khu vực tây nam, mục tiêu của Lâm trưởng lão rõ ràng, hướng thẳng về một phương hướng, tựa hồ biết rõ vị trí của Âm Cốt sơn như lòng bàn tay.
Không lâu sau.
Một ngọn núi tĩnh lặng, âm u hiện ra trước mắt Lâm trưởng lão.
Ngọn núi này, rõ ràng khác hẳn với những ngọn núi khác ở đây.
Chỉ nhìn thoáng qua, khiến cho người ta có cảm giác toàn thân run rẩy.
Trong tầm mắt, trên núi tràn đầy cây khô.
Những con quạ đen sì, đậu trên những cây khô đó, con nào con nấy đều không nhúc nhích, nhất loạt nhìn chằm chằm vào Lâm trưởng lão đang bay tới.
Lâm trưởng lão nổi cả da gà.
Bị những con quạ đen này nhìn chằm chằm, giống như bị một đám người chết nhìn chằm chằm vậy.
Vô cùng khó chịu.
"Người đến là ai?"
Một con quạ đen trong đó, đột nhiên phát ra tiếng chất vấn chói tai.
Trong lòng Lâm trưởng lão thắt lại, biết rõ lũ quạ đen này đều là tai mắt của Âm Cốt lão nhân.
Không dám lơ là, vội vàng chắp tay hành lễ.
"Lão phu là Lâm Hán Sinh viện trưởng thư viện Hương Rồng, cầu kiến tiền bối Âm Cốt."
Con quạ đen kia nhìn chằm chằm Lâm trưởng lão.
"Ai cho ngươi tới?"
Lâm trưởng lão vội vàng trả lời.
"Là viện chủ Trương Văn Tải."
Nghe được tên Trương Văn Tải, đàn quạ liền giải tán ngay lập tức.
Ngay sau đó.
Một nam nhân mặc áo đen, nét mặt khô gầy từ giữa sườn núi bay xuống.
Đứng trước mặt Lâm trưởng lão.
Nét mặt người này trắng bệch, hai mắt vô thần, trên người không có chút sinh khí, ngược lại toát ra một cảm giác lạnh lẽo dày đặc.
Phảng phất...... chỉ là một cái xác sống.
Lâm trưởng lão khom người cúi đầu trước người vừa đến.
"Lão phu là Lâm Hán Sinh, cầu kiến tiền bối Âm Cốt."
Con người của nam nhân gầy ốm kia đảo nhẹ.
Liếc mắt nhìn Lâm trưởng lão.
"Sư tôn đang bế quan, không có thời gian gặp ngươi."
Lâm trưởng lão nghe vậy, nhất thời có chút thất vọng.
Âm Cốt lão nhân đang bế quan.
Bản thân nếu không gặp được hắn, chẳng phải là đến đây vô ích?
"Nếu có chuyện quan trọng, có thể nói cho ta biết trước, chờ sư tôn xuất quan ta sẽ chuyển đạt lại."
Nam nhân gầy ốm thản nhiên nói.
Lâm trưởng lão nghĩ cũng phải, tuy không gặp được Âm Cốt lão nhân, nhưng đem chuyện của Trương Văn Tải giao phó trước cho người này cũng được.
Người trước mắt tuy rằng trông có vẻ nửa chết nửa sống, giống như đẩy một cái sẽ ngã xuống đất không bò dậy nổi, Nhưng Lâm trưởng lão biết rõ thân phận của người này.
Đại đệ tử của Âm Cốt lão nhân --- Quạ Ẩn.
Tên thật của Quạ Ẩn không ai biết, chỉ biết hắn là người đầu tiên bái dưới trướng Âm Cốt lão nhân, trở thành đại đệ tử của Âm Cốt lão nhân.
Mà từ khi Âm Cốt lão nhân thường niên bế quan, mọi việc trên Âm Cốt sơn này, cơ bản đều do đại đệ tử Quạ Ẩn quản lý.
Đã có lời đồn, thực lực của Quạ Ẩn đã nhanh chóng tiến đến gần với Âm Cốt lão nhân.
"Viện chủ dặn dò, ta đến trước là có một chuyện quan trọng..."
Thế là, Lâm trưởng lão liền đem chuyện Trương Văn Tải giao phó kể cho Quạ Ẩn nghe.
Sau khi nghe xong, lông mày của Quạ Ẩn cũng không khỏi nhíu lại.
Lâm trưởng lão lại lấy hộp bảo vật ra, cung kính giao cho Quạ Ẩn trong tay.
"Đây là bảo vật mà viện chủ bảo ta giao cho tiền bối Âm Cốt."
Quạ Ẩn tiếp nhận hộp bảo vật, mở ra xem qua một mắt, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Chuyện này, Âm Cốt sơn ta tiếp nhận."
Quạ Ẩn nói thẳng.
Hắn nhìn Lâm trưởng lão.
"Ngươi về nói cho viện chủ Trương biết, sư tôn đang bế quan, do tự tay ta là Quạ Ẩn ra tay, lấy cái đầu của người tên Diệp Thanh Vân kia."
Lâm trưởng lão mừng rỡ.
"Đa tạ tôn giá!"
Nói xong, Lâm trưởng lão xoay người rời đi.
Tuy không gặp được Âm Cốt lão nhân, nhưng gặp được đại đệ tử của Âm Cốt lão nhân là Quạ Ẩn, chuyện này coi như đã thành.
Thực lực của Quạ Ẩn, Lâm trưởng lão tuy không rõ, nhưng nghe nói đã vô cùng gần với Âm Cốt lão nhân.
Mà Âm Cốt sơn lại có nhiều loại bí thuật quỷ dị, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Cái tên Diệp Thanh Vân kia dù sao cũng không phải hạng tầm thường, nhưng dưới vô số bí thuật của nhất mạch Âm Cốt sơn, e là cũng khó giữ được tính mạng.
Quạ Ẩn rất nhanh cũng biến mất trên Âm Cốt sơn.
Một đám sương mù đen, bao phủ lấy toàn bộ Âm Cốt sơn........
Đoàn người Diệp Thanh Vân cáo biệt Mặt Chính, rời khỏi thư viện Cát Trắng.
Trước khi đi.
Diệp Thanh Vân cũng đề cập chuyện bản thân muốn đến cổ thành ở Huyền Vực.
Mặt Chính liền lập tức bày tỏ, nếu Diệp Thanh Vân thật sự muốn đi, Mặt Chính nguyện ý đi cùng.
Diệp Thanh Vân muốn nghe chính là câu nói này.
Có lời của Mặt Chính, Diệp Thanh Vân cũng an tâm.
Trở về phi thuyền của Huyền Ảo phủ, Diệp Thanh Vân nhìn thấy Tuệ Không đang quỳ trước mặt, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Từ lúc lên phi thuyền, Tuệ Không liền giống như một pho tượng gỗ quỳ trước mặt Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân đổi chỗ, Tuệ Không liền theo tới, tiếp tục quỳ.
"Thánh tử, ngươi mắng tiểu tăng hai câu đi."
"Thánh tử, ngươi đánh tiểu tăng hai cái đi."
"Thánh tử, ngươi hung hăng đạp tiểu tăng mấy cái đi."
Diệp Thanh Vân bị cái tên Tuệ Không như da chó này làm cho phiền.
Bật dậy liền bổ vào cái đầu trọc của Tuệ Không, đánh liên tục bốp bốp bùm bùm một trận.
Trực tiếp làm đầu trọc của Tuệ Không đỏ lên.
"Được rồi chứ?"
Diệp Thanh Vân khó chịu mắng.
Trên mặt Tuệ Không lộ ra một vệt thoả mãn.
"Tiểu tăng phạm phải lỗi lầm, nên chịu trừng phạt này."
Diệp Thanh Vân thở dài.
"Ta biết ngươi muốn phát triển Phật môn, nhưng nơi này không phải Tứ Cảnh, thượng cổ Bách gia chiếm cứ tại đây, làm sao Phật môn của ngươi có thể cắm rễ tại đây?"
"Cho dù ngươi thật sự muốn phát dương Phật pháp, cũng không nên đi vào địa bàn của Nho gia."
Tuệ Không lộ ra vẻ mờ mịt.
"Thánh tử, tiểu tăng nên làm như thế nào?"
Diệp Thanh Vân lắc đầu.
"Cứ hết sức ngươi có thể, giúp đỡ người cần giúp, cứu độ sinh linh trong vòng nước lửa, đây mới là chuyện ngươi nên làm."
"Tóm lại nhớ kỹ một điều, tín ngưỡng Phật môn không thể cưỡng cầu, Phật độ chúng sinh, không phải vì chúng sinh có tin Phật hay không mà thay đổi!"
Hai tay Tuệ Không tạo thành chữ thập, liên tục gật đầu.
"Thánh tử dạy bảo, Tuệ Không khắc cốt ghi tâm!"
Đúng lúc này.
Trên chân trời ở nơi xa, đột nhiên một đàn quạ tập kích.
Che kín cả bầu trời.
Giống như một cơn sóng đen!
PS: Cập nhật lần thứ ba!
Bạn cần đăng nhập để bình luận