Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 834: Quỷ dị thiền âm

Diệp Thanh Vân lập tức cảm thấy xúc động.
Đến rồi đến rồi!
Cuối cùng cũng đến!
Tuệ Không cũng theo tiếng nhìn lại, vẻ mặt không khỏi trở nên vô cùng ngưng trọng.
Hắn thấy được thân ảnh nhỏ bé kia ở nơi xa.
Không sai! Đều là tăng nhân của Phật môn Tây Vực.
Trong đó không thiếu một vài người mà Tuệ Không nhận biết.
Trong những tăng nhân này, có không ít cao tăng danh vọng xuất chúng.
Giờ khắc này.
Đám tăng nhân Tây Vực này, hai tay mỗi người kết thành chữ thập, mặt đầy ngoan đạo, trong miệng không ngừng ngâm xướng.
Mà phật hiệu bọn họ ngâm xướng cũng vô cùng quỷ dị.
“Ba thân quả báo tự phàm căn, lục giới nhân duyên không vết.”
“Thiện trôi qua luôn luôn không phải bản tướng, tươi khô sinh diệt tận không môn!”
Phật hiệu quỷ dị này, lại phối hợp với vẻ mặt si mê của đám tăng nhân kia.
Cùng với hoa bay lả tả đầy trời.
Quỷ dị đến lạ! Khiến người ta không nén được có chút sởn gai ốc.
“Đây là âm thanh gì vậy?”
“Sao lại ngâm xướng quỷ dị như vậy!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Một đám tăng nhân dưới Phù Vân Sơn, cùng với mọi người ở thành Mây Trời, đều đi ra.
Ánh mắt mỗi người đều nghi hoặc nhìn về phía xa.
Mà theo tiếng ngâm xướng ngày càng đến gần.
Bao gồm cả Tuệ Không, sắc mặt của tất cả tăng nhân đều trở nên tái nhợt.
Dường như cảm nhận được sự bất ổn.
“Lập tức tụng niệm tâm kinh!”
Tuệ Không quát lớn.
Các tăng nhân vội vàng tụng niệm tâm kinh.
Chống đỡ lấy sức mạnh quỷ dị của tiếng phạm xướng kia.
Mà những người ở thành Mây Trời lại không có cảm giác gì.
Có lẽ tiếng phạm xướng này chỉ có tác dụng quỷ dị đối với tăng nhân Phật môn.
Toàn thân Tuệ Không tuôn trào một tầng ánh hào quang trắng noãn thần thánh.
Khiến cho tiếng phạm xướng ảnh hưởng đến hắn rất ít.
Tuệ Không thở ra một hơi, biết được là do mình có được vô tướng pháp y phát huy tác dụng, giúp mình chống đỡ sức mạnh quỷ dị của phạm xướng này.
Nhưng các tăng nhân khác vốn không có bảo vật hộ thân như vô tướng pháp y.
Mặt ai nấy đều lộ vẻ gian nan.
Thân hình đều đang run nhè nhẹ.
Hiển nhiên là đang cố gắng chèo chống.
Tuệ Không vội thúc giục vô tướng pháp y, đem sức mạnh phân cho các tăng nhân khác.
Lúc này mới khiến mọi người dễ chịu hơn một chút.
Không đến mức sẽ bị lạc hướng trong tiếng phạm xướng này.
Giữa cánh hoa bay lả tả đầy trời.
Một đạo thân ảnh, chân đạp Kim Liên, toàn thân nhấp nháy ngũ sắc Phật quang.
Từ từ mà đến.
Các tăng nhân từ phía Tây đến kia, ai nấy đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt với đạo thân ảnh này.
Tựa hồ đạo thân ảnh này, trong lòng họ là tín ngưỡng duy nhất.
Là thần phật không thể lay động nhất trong lòng họ!
Đây là một tăng nhân mặc tăng y hai màu vàng trắng.
Trông còn rất trẻ tuổi.
Hơn nữa dung mạo cực kỳ thanh tú.
Khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết!
Trắng nõn như tuyết. Trong đôi mày, hiển rõ vẻ hiền lành của phật đà.
Một chữ Vạn Phật ấn màu vàng kim hiện lên trên trán hắn.
Càng thêm bất phàm!
Mà đáng chú ý nhất, là ba đạo vầng sáng màu vàng kim sau đầu người này.
Tựa như phật đà hạ phàm, chỉ vì phổ độ chúng sinh chịu khổ mà đến.
Khiến người ta trông thấy đã khiếp sợ.
Diệp Thanh Vân cũng thấy người này, càng thấy rõ bộ dạng của tên này.
Trong lòng kinh ngạc.
Má ơi! Trông thôi cũng thấy rất lợi hại rồi.
Dùng lời quê hương Diệp Thanh Vân mà hình dung.
Cái này mẹ nó đúng là quá ngầu lòi!
Diệp Thanh Vân nghĩ thầm, một ngày nào đó ta cũng có thể như vậy thì thật đẹp trai.
Bất quá nghĩ lại.
Thôi bỏ đi.
Một hai ngày giả trang ngầu là được rồi.
Nếu ngày nào cũng như vậy thì mệt chết.
“A Di Đà Phật.”
Tăng nhân tuấn mỹ rốt cục bay đến chỗ Phù Vân Sơn.
Ánh mắt nhìn xuống phía dưới mọi người.
Mà các tăng nhân Phật môn do hắn mang đến, thì mỗi người đều tiều tụy đứng ở nơi xa.
Trong mắt chỉ có một mình tăng nhân tuấn mỹ kia, hoàn toàn bỏ qua mọi người dưới Phù Vân Sơn.
“Ngươi là Đế Như Lai sao?”
Diệp Thanh Vân tràn đầy hiếu kỳ xem tăng nhân thanh tú kia.
“Đúng vậy.”
Tăng nhân thanh tú khẽ gật đầu.
“Tốt quá rồi, ta đã đợi ngươi mấy ngày rồi.”
Diệp Thanh Vân mặt tươi cười nhiệt tình.
“Suýt nữa thì nghĩ ngươi không đến nữa rồi.”
Đế Như Lai có chút kinh ngạc.
“Các hạ, chẳng lẽ là thánh tử Diệp Thanh Vân?”
Diệp Thanh Vân gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Cái kia, ta nói rõ với ngươi trước một chút nhé.”
“Ta từ trước đến nay chưa từng nói mình là thánh tử Phật môn gì cả, chuyện này thật là một hiểu lầm lớn như trời, một hai câu cũng khó mà nói cho rõ được.”
“Tóm lại, kỳ thực ta không phải thánh tử Phật môn, ngươi rõ ràng điểm này là được.”
Ánh mắt Tuệ Không cổ quái nhìn Diệp Thanh Vân.
Chẳng lẽ đây là thánh tử cố ý mê hoặc Đế Như Lai?
Để Đế Như Lai buông lỏng cảnh giác sao?
Nhưng Đế Như Lai là hạng người nào?
Có thể làm cho cả Phật môn Tây Vực hỗn loạn, chỉ sợ không dễ dàng tin tưởng như vậy.
Thần sắc Đế Như Lai như thường, vẫn mang nụ cười ấm áp như gió xuân.
“Đúng vậy.”
Diệp Thanh Vân ngẩn ra.
“Ngươi nghe hiểu lời ta vừa nói à?”
“Đúng vậy.”
Diệp Thanh Vân: “……”
Tên này chẳng lẽ chỉ biết nói hai chữ “đúng vậy” thôi sao?
“Nghe danh thánh tử đã lâu, hôm nay Đế Như Lai đến đây, là cố ý đến thỉnh giáo phật pháp của thánh tử.”
Diệp Thanh Vân vừa nghe.
Thôi rồi! Vẫn là coi mình là thánh tử Phật môn rồi.
Vừa nãy nói một tràng coi như vô ích rồi.
Bất quá cũng không thể nói không phải.
Dù sao chúng ta quen rồi.
“Ờ, ta không biết phật pháp gì cả.”
Diệp Thanh Vân gãi gãi đầu.
“Thánh tử quá khiêm tốn rồi.”
Đế Như Lai khẽ cười, ánh mắt lúc này mới nhìn về phía đám người Tuệ Không.
“A Di Đà Phật, các vị đồng tu, sao không theo bổn tọa tu hành?”
Đám người Tuệ Không còn chưa kịp lên tiếng.
Chỉ thấy chữ Vạn Phật ấn trên trán Đế Như Lai đột nhiên sáng lên.
Trong lúc mơ hồ, dường như có một sức mạnh vô hình bao phủ lên người đám người Tuệ Không.
Ông!!!
Đám người Tuệ Không đều lộ vẻ đờ đẫn.
Ngay sau đó.
Trước mắt bọn họ, bỗng nhiên hiện ra ảo giác.
Từng nữ giới yêu kiều uyển chuyển, trong vườn hoa tươi sáng nhẹ nhàng nhảy múa.
Tà âm, bên tai không ngớt.
Cũng có vô số mỹ thực cùng rượu ngon.
Hưởng thụ vui thích bất tận!
Tựa như cõi cực lạc, khiến người ta vô ưu vô lự, chỉ muốn mãi mê đắm trong đó.
Vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Toàn bộ hòa thượng đều bị chiêu.
Bọn họ lạc hướng vào ảo giác.
Quên mất tất cả.
Dần dần.
Ảo giác bắt đầu biến đổi.
Thân ảnh Đế Như Lai xuất hiện trong ảo giác của bọn họ.
“Quy y bổn tọa, hưởng lạc cực lạc!”
Đế Như Lai phát ra âm thanh vang dội.
Đây chính là vô thượng thiền âm! Có sức mạnh huyền diệu không thể tưởng tượng.
Tâm thần các hòa thượng bị xung kích.
Ở trong ảo giác, bọn họ thật sự quỳ xuống trước Đế Như Lai.
Mỗi người đều lộ ra vẻ ngoan đạo, không ngừng dập đầu triều bái Đế Như Lai.
Chỉ có một tăng nhân, dù đang ở trong ảo cảnh, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa.
Người này chính là Tuệ Không!
Đám tăng đều đã quỳ xuống.
Chỉ có một mình Tuệ Không đứng thẳng.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, dường như không muốn nhìn ảo cảnh kia nữa.
Trên toàn thân hắn, ẩn ẩn có bạch quang nhấp nháy, vô tướng pháp y kiệt lực ngăn cản thiền âm quỷ dị của Đế Như Lai.
Cũng có một hình bóng mãnh hổ, hiện lên sau lưng Tuệ Không.
Đôi mắt hổ dày đặc, nhìn chằm chằm Đế Như Lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận