Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1910 quạt sắt mẹ con

"Lại đến?" Đại hán giáp đỏ không những không giận mà còn cười: "Coi như ngươi mang lên mặt nạ cổ quái này, khí tức có chút tăng lên, nhưng so với bản tọa, vẫn chênh lệch như vực sâu không thể vượt qua."
"Ngươi không phải đối thủ của bản tọa!" Lời còn chưa dứt, đại hán giáp đỏ cánh tay phải đột nhiên vung ra, sức mạnh mênh mông hóa thành một đạo quyền ấn lớn tựa núi cao, hướng Phương Vũ nghiền ép đến.
Một quyền này uy thế, so với quyền vừa rồi tăng hơn gấp đôi. Nếu một quyền này đánh xuống, toàn bộ Thủy Nguyệt Tông sẽ hóa thành tro bụi, thậm chí khu vực mấy ngàn dặm xung quanh cũng sẽ bị san bằng.
Đối mặt một quyền kinh thiên động địa này, Phương Vũ ứng phó vô cùng đơn giản: Xuất quyền! Lấy sức đối sức! Lấy Tiên Thể va chạm Tiên Thể! Đây là một cuộc giao phong trực tiếp nhất, cũng là nguy hiểm nhất! Ai lực lượng mạnh hơn, người đó sẽ thắng!
Ầm ầm long!!! Cùng với tiếng nổ long trời lở đất, toàn bộ Thủy Nguyệt Tông rung chuyển dữ dội, không ngừng lay động. Chỉ thấy sắc mặt của đại hán giáp đỏ biến đổi mạnh, thân hình không tự chủ mà phải lùi lại. Dù Phương Vũ đối diện cũng đang lùi, nhưng khoảng cách lùi của cả hai lần này không khác nhau nhiều, gần như ngang sức ngang tài!
Trước đây Phương Vũ còn bị đại hán giáp đỏ dễ dàng đánh lui, bây giờ đeo mặt nạ Bạch Hổ vào, lực lượng đã không hề thua kém đại hán giáp đỏ này. Có thể thấy được mặt nạ Bạch Hổ tăng thêm sức mạnh cho Phương Vũ kinh người đến mức nào, đơn giản vượt quá tưởng tượng. Không hổ là bảo vật xuất từ tay thần chú sư thiên hạ đệ nhất năm xưa.
Ẩn nấp trên đỉnh núi, Diệp Thanh Vân thu hết mọi việc vào mắt. Ban đầu, hắn lo Phương Vũ không cản được đại hán giáp đỏ, nên đã chuẩn bị sẵn sàng cho Tuệ Không ra tay hỗ trợ. Nhưng khi thấy Phương Vũ đeo mặt nạ Bạch Hổ vào, lại có thể đấu ngang sức với đại hán giáp đỏ, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
“Xem ra, mặt nạ thánh thú do Tạo Hóa Tiên Vương lưu lại thật sự lợi hại, chỉ một mình Phương Vũ đã như vậy, nếu đủ cả mười hai cái, trực tiếp đi Ngũ Trang cứu người cũng có thể chắc ăn.” Diệp Thanh Vân trong lòng vui mừng khôn tả.
Còn Tuệ Không bên cạnh thấy Diệp Thanh Vân lúc nhìn bên này, lúc lại nhìn bên kia thì không khỏi suy tư. Rất nhanh, Tuệ Không liền nghĩ ra: "A di đà phật, Thánh tử không chỉ muốn thu phục những người này, mà còn muốn mượn cơ hội này để rèn luyện Lâm Trần, Hàn Tông Nguyên, Phương Vũ, kể cả vị thí chủ kia."
“Thánh tử dụng tâm lương khổ, mưu tính sâu xa, thật khiến người thán phục. Hi vọng các vị thí chủ đừng phụ tấm lòng thành của Thánh tử.” Tuệ Không thầm nghĩ, còn quay đầu muốn nhìn thử hàng da còn ở đó không. Kết quả quay đầu lại thì hàng da đã sớm biến mất không biết đi đâu.
Cùng lúc đó, hai con gấu chó lớn cũng từ trong Thủy Nguyệt Tông xông ra, ngao ngao kêu hướng lên trời bay đi, gia nhập cuộc hỗn chiến. Hai chiến lực này thực sự quá cường hãn, một con có thể đánh mấy Kim Tiên cùng cảnh giới. Không chỉ từng nếm bánh bao Diệp Thanh Vân tự tay làm, mà còn được hàng da huấn luyện tàn bạo, cũng sớm đã khác xưa rất nhiều. Xét về chiến lực, có lẽ phía dưới Thái Ất cũng khó tìm được đối thủ. Hai con tự nhiên bị hàng da gọi ra.
Vốn dĩ hai con này còn muốn lười biếng trốn trong rừng trúc, nhưng hàng da căn bản không cho chúng cơ hội, mỗi con một cước đá thẳng từ rừng trúc ra. Hết cách rồi, hai gấu chó lớn chẳng dám trái ý, chỉ còn cách đi đánh nhau.
“Ở đâu xuất hiện hung thú lợi hại như vậy?”
“Thực sự quá đáng sợ!”
“Hai hung thú này chẳng lẽ cũng là do cột sắt lão tổ điều khiển sao?”
Rất nhiều cao thủ đều kinh ngạc trước sức mạnh của hai gấu chó lớn. Rõ ràng tu vi tương đương, nhưng khi đối đầu trực diện thì hoàn toàn không phải đối thủ của hai con. Ba bốn Kim Tiên liên thủ mới miễn cưỡng đấu được với một trong hai con Hùng Đại, Hùng Nhị.
Mà lúc này, ở xa hơn trên bầu trời, có hai bóng người đang quan sát cuộc hỗn chiến. Một người mặc bộ quần áo màu đỏ, tóc dài như lửa, khuôn mặt kiều diễm nhưng lại lạnh lùng, rõ ràng là một phụ nhân xinh đẹp. Bên cạnh người phụ nữ đó, có một hài đồng môi đỏ răng trắng, tay cầm Hỏa Tiêm Thương, đang đầy phấn khích nhìn cuộc hỗn chiến từ xa.
"Mẹ, chúng ta còn chưa ra tay sao?" Hài đồng cầm Hỏa Tiêm Thương có chút nóng vội hỏi.
Phụ nhân xinh đẹp lắc đầu, ánh mắt đẹp vẫn không rời Thủy Nguyệt Tông. "Không cần gấp, đợi bọn chúng đánh nhau không sai biệt lắm, mẹ con ta sẽ ra tay thu dọn bọn chúng."
"Vâng ạ." Hài đồng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ biết nghe lời.
Nếu Bình Thiên Ngưu Ma Đại Thánh ở đây, chắc chắn sẽ há hốc miệng kinh ngạc, bởi vì phụ nhân xinh đẹp này chính là người vợ trẻ Thiết Phiến Tiên mà lão ngưu vất vả cứu từ đảo La Sát ở Tinh Túc Hải. Còn hài đồng bên cạnh Thiết Phiến Tiên chính là đứa con do Thiết Phiến Tiên và Bình Thiên Ngưu Ma sinh ra, tự xưng thánh anh đại vương.
Hai mẹ con này nghe nói nơi này có đủ loại thiên tài địa bảo nên muốn tới kiếm chút lợi lộc. Đi một quãng đường dài như vậy, vượt gần nửa Cửu Châu Thất Hải mà đến, Thiết Phiến Tiên cũng không phải vì bản thân mình, mà là vì con trai.
Năm xưa, khi nàng sinh hạ hài tử này cùng với Bình Thiên Ngưu Ma, đã gặp một vị tồn tại rất thần bí. Đó là một lão giả tiên phong đạo cốt, tay cầm phất trần và hồ lô, cưỡi một con trâu đen. Lão giả nói con của Bình Thiên Ngưu Ma và Thiết Phiến Tiên sẽ gây tai họa cho cha mẹ. Nên đã phong ấn căn cốt và tư chất của thánh anh đại vương, để nó không thể tu luyện đến cảnh giới quá cao. Đến nay, thánh anh đại vương này cũng chỉ đạt tới cảnh giới Huyền Tiên.
Thiết Phiến Tiên ban đầu rất tin vào lời lão giả cưỡi trâu, nhưng sau nhiều năm, ý nghĩ của nàng dần thay đổi. Nàng cảm thấy con trai mình không có dáng vẻ gây họa gì, rất ngoan ngoãn và nghe lời. Nên nàng nảy ra ý định muốn cho thánh anh đại vương khôi phục lại căn cốt. Nhưng đã thử nhiều cách vẫn không thành công.
May mắn ở vùng biển hỗn loạn có một vài kẻ lợi hại, trong đó có một Luyện Đan sư nghe nói là đời sau của tư đồ Diễn, Tạo Hóa Đan Tiên năm xưa. Hắn nói với Thiết Phiến Tiên có thể dùng nhiều thiên tài địa bảo cùng với máu của ba Thái Ất Kim Tiên để luyện ra một viên Vô Tướng Phá Nguyên Đan. Ăn vào đan này có thể phá giải những hạn chế lên người thánh anh đại vương, giúp nó khôi phục thiên phú.
Năm đó, Bình Thiên Ngưu Ma dẫn theo đám yêu ma xông vào Ngũ Trang Quan chính là muốn nhân cơ hội này tìm ít thiên tài địa bảo. Kết quả không lấy được đồ gì, mà còn bị Ngũ Trang Quan thu thập cho một trận. Thiết Phiến Tiên và con trai thánh anh đại vương cũng bị nhốt ở đảo La Sát trên vạn năm.
Vừa thoát ra không lâu đã nghe nơi đây có rất nhiều tin tức về thiên tài địa bảo, thế là Thiết Phiến Tiên liền mang theo con trai đến đây.
"Đồ lão ngưu đáng chết, lúc này không biết chạy đi đâu, đến cái bóng cũng chẳng thấy."
"Chờ hắn trở về, lão nương nhất định sẽ trừng trị hắn!" Thiết Phiến Tiên trong lòng không ngừng thầm mắng Bình Thiên Ngưu Ma. Vào thời khắc mấu chốt, đàn ông chính là không đáng tin cậy. Còn phải lão nương tự mình ra tay tranh đoạt thiên tài địa bảo.
Thiết Phiến Tiên không chút vội vàng, nàng thu hết tất cả cuộc hỗn chiến vào mắt. Những kẻ cường giả nổi trội cũng đều bị nàng để vào mắt. Cho đến lúc này, không ai có thể làm cho Thiết Phiến Tiên kiêng kị. Dù sao, thực lực của Thiết Phiến Tiên cũng không hề thua kém Bình Thiên Ngưu Ma Đại Thánh. Trong tay nàng có bảo vật quạt lá cọ vô cùng lợi hại.
"Thánh anh, cũng gần rồi." Thiết Phiến Tiên không còn quan tâm đến những người khác, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Vân và Tuệ Không đang trốn trên đỉnh núi. "Chỉ cần bắt được người kia, mọi thứ ở đây đều thuộc về hai mẹ con ta."
Ps: Chương 2!
Bạn cần đăng nhập để bình luận