Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 782: Nhìn ta không chặt các ngươi

“Bà nội! Ai dám ở Phù Vân sơn này gây sự?” Một tiếng hét giận dữ vang lên. Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Lập tức đồng loạt nhìn về hướng tiếng hét giận dữ truyền đến. Chỉ thấy một người tay cầm dao phay, bên hông còn buộc tạp dề, từ trên đường núi một mạch chạy nhanh xuống. Phía sau còn có một thiếu niên đi theo. Chính là thầy trò Diệp Thanh Vân! Diệp Thanh Vân đến rồi! Mang theo dao phay xuống núi. Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Nhìn thật sự rất dọa người. “Thánh tử!” Tuệ Không và những người khác vô cùng sửng sốt. Không ngờ Diệp Thanh Vân tự mình xuống núi. Mà bên phía Triệu Thiên Báo mọi người cũng lộ ra vẻ kiêng dè. Danh tiếng của Diệp Thanh Vân, bọn hắn cũng nghe nói từ lâu. Nhất là chuyện trước đây, hai hòa thượng mập gầy từng đi theo Cơ Hạo Huyền đến Phù Vân Sơn. Chỉ là lúc đó Cơ Hạo Huyền không hề động thủ, nên hai hòa thượng mập gầy cùng những người khác ẩn nấp trên trời, không hề lộ diện. Giờ thấy Diệp Thanh Vân mang theo dao phay xuống núi. Hai hòa thượng mập gầy tự nhiên không dám khinh thường. “Là Diệp công tử!” Thẩm Thiên Hoa và những người khác ẩn mình trong chùa miếu, cũng vô cùng mừng rỡ. Diệp Thanh Vân đã ra mặt rồi. Vậy thì chuyện hôm nay chắc chắn có thể giải quyết dễ dàng thôi. Thực ra sau khi xuống núi, Diệp Thanh Vân liền hối hận rồi. Mẹ ơi! Nhiều người như vậy! Đã thế trông ai cũng rất hung hãn. Hay là ta vẫn nên quay lại thôi? Nhưng mà Quách Tiểu Vân đã đuổi kịp ở phía sau rồi. Trước mặt đồ đệ của mình, sao có thể lùi bước chứ? Diệp Thanh Vân đành phải kiên trì xuống núi. Để làm mạnh mẽ lên, hắn còn cố ý hét lớn một tiếng. Chính là tiếng hét giận dữ mà mọi người vừa mới nghe được. Các tăng nhân lần lượt đi tới trước mặt Diệp Thanh Vân, cúi mình hành lễ. “Thánh tử!” “Thánh tử người đã đến!” “Bái kiến thánh tử!” Diệp Thanh Vân gật đầu với các tăng nhân. Hắn thấy Tuệ Không khóe miệng rỉ máu, không khỏi cau mày. Lúc này, người của Thiên Vân Thành cũng từ trong chùa đi ra. Gặp mặt Diệp Thanh Vân. “Diệp công tử!” “Đã lâu không gặp Diệp công tử!” “Chào Diệp công tử!” Diệp Thanh Vân gặp được không ít người quen cũ, trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Nhưng trước mắt, hiển nhiên không phải lúc hàn huyên. Đại quân áp sát, cao thủ Đại Chu Thần Triều còn đang nhìn chằm chằm như hổ đói kia kìa. Triệu Thiên Báo cưỡi báo đen lớn đã đi tới. Nhưng chưa đi được hai bước. Báo đen lớn kia thế mà không dám đi tiếp nữa. Con báo đen vốn có vẻ mặt hung thần ác sát, giờ lại sợ hãi, toàn thân run rẩy dữ dội. Thậm chí còn sợ đến mức đái cả ra quần. Triệu Thiên Báo vô cùng kinh hãi. Toạ kỵ của mình, có tu vi Thông Thiên cảnh. Tuy chỉ là Thông Thiên cảnh sơ kỳ, nhưng đã được xem là yêu thú rất lợi hại rồi. Kết quả giờ lại bị dọa thành cái dạng này? Toàn thân run rẩy, phân và nước tiểu chảy tràn! Trước đây chưa bao giờ có tình huống này. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Diệp Thanh Vân cũng thấy cảnh này. Mặt hắn lộ vẻ cổ quái, thầm nghĩ, con toạ kỵ này chắc là bị đau bụng rồi nhỉ. May mà đây là ở dưới chân núi. Nếu như kéo lên trên núi của ta, chẳng phải sẽ ô nhiễm môi trường sao? Toạ kỵ không chịu cố gắng, Triệu Thiên Báo dù có đánh roi thế nào cũng vô dụng. Không còn cách nào. Triệu Thiên Báo đành phải mắng một tiếng, sau đó mang theo Huyết Phủ từ trên lưng báo đen nhảy xuống. Vừa mới xuống, báo đen liền nhanh như chớp trốn vào trong đại quân. Báo đen lạnh run cầm cập. Đáng sợ! Cái người mang theo dao phay kia thật đáng sợ. Kiếp này nó chưa từng thấy ai đáng sợ như vậy. Nhất là con dao làm bếp trên tay kia. Tỏa ra khí tức vô cùng sắc bén. Báo đen không nghi ngờ gì, con dao làm bếp lúc này tuyệt đối lợi hại hơn Huyết Phủ của chủ nhân mình gấp trăm ngàn lần. Một đao có thể chém nát bản thân nó. Ta bị bệnh thần kinh mới tiến lại gần. Vẫn là để cái tên chủ nhân ngu ngốc nhà mình đi thôi. Vạn nhất bị chém chết rồi. Ta còn được đổi một người chủ bình thường một chút. Hì hì. Nghĩ tới còn rất sướng. Triệu Thiên Báo mang theo Huyết Phủ, bước nhanh tới. Còn chưa đi được hai bước. Đã bị hai hòa thượng mập gầy ngăn lại. “Ngăn cản ta làm gì?” Triệu Thiên Báo bất mãn ồn ào lên. Hai hòa thượng mập gầy đều cạn lời nhìn hắn. Ngươi cái tên này có thể thêm chút đầu óc được không? Người ta lợi hại nhất đều đã ra rồi. Ngươi còn không biết sống chết mà lao tới? Làm gì chứ? Muốn lấy đầu ra để người ta chém à? Cũng không xem bản thân là cái loại hàng gì. “Các ngươi nhìn ta làm gì?” Triệu Thiên Báo càng bất mãn hỏi. Lão hòa thượng cao gầy hừ một tiếng, cũng không muốn để ý tới câu hỏi ngu xuẩn của tên này. Hòa thượng mập kiên nhẫn giải thích: “Người này tên là Diệp Thanh Vân, chính là chủ nhân của Phù Vân Sơn này.” Triệu Thiên Báo mặt mũi hoang mang. “Ta biết chứ, thì sao?” Hòa thượng mập khóe miệng co giật. “Người này sâu không lường được, trước đây bệ hạ tự mình đến, cũng không trực tiếp ra tay, cũng là vì kiêng kị người này.” Nghe vậy, Triệu Thiên Báo lúc này mới hơi sửng sốt. “Đã thế, không nói đến thực lực của người này, thân phận của hắn, cũng không phải ngươi và ta có thể tùy tiện động vào.” “Hắn là thánh tử Phật môn! Nếu động vào hắn, tức là đối địch với Phật môn Tây Vực.” “Đã vậy hắn còn là quốc sư Đông Thổ Đại Đường, ở Đại Đường địa vị thậm chí còn cao hơn cả Đường Hoàng.” “Bệ hạ vừa mới bình định Nam Hoang, bây giờ là lúc nghỉ ngơi lấy sức, nếu lúc này đắc tội với Đông Thổ Đại Đường và Phật môn Tây Vực, đối với đại nghiệp của thần triều sẽ cực kỳ bất lợi!” Hòa thượng mập nói câu nào cũng hợp lý. Đều là vì Đại Chu Thần Triều mà suy tính. Bọn hắn phụng mệnh đến đây, là để mang Cô Nguyệt và Linh Lung công chúa trở về. Cũng như muốn thăm dò một chút cái gọi là Thiên Vân Thành này, rốt cuộc có thực lực đến đâu? Còn đến Phù Vân Sơn, Cơ Hạo Huyền đã dặn dò bọn họ, không đến vạn bất đắc dĩ, không nên xung đột với người của Phù Vân Sơn. Cho nên hai hòa thượng mập gầy không muốn để tên đầu óc đơn giản như Triệu Thiên Báo lên. Thật sự mà xảy ra xung đột, e là sẽ hỏng đại sự. Triệu Thiên Báo cũng nghe đã hiểu. Mặc dù hắn thực sự là một kẻ thô lỗ, nhưng không phải là đồ đần. Hắn từ lời của hòa thượng mập đã hiểu được một chút. Cái tên mang theo dao phay kia, không thể dễ dàng trêu chọc. Lúc này. Lão hòa thượng cao gầy nhìn về phía Diệp Thanh Vân. Hướng về Diệp Thanh Vân khom người cúi đầu. “Nghe danh thánh tử đã lâu, bần tăng Vô Niệm xin chào.” Diệp Thanh Vân lại chẳng hề khách khí. “Ta không quản ngươi là ai, nơi này là địa bàn của Diệp Thanh Vân ta, các ngươi mau chóng đi đi.” Vô Niệm lắc đầu. “Mong rằng thánh tử có thể giao Linh Lung công chúa ra, chỉ cần người đã đến tay, bọn ta sẽ lập tức rút lui, tuyệt đối không nán lại.” Diệp Thanh Vân trợn mắt. “Thiên Võ Vương Triều đã bị các ngươi chiếm được, bây giờ còn truy sát một đứa bé ba tuổi không tha? Chẳng phải là có chút quá đáng sao?” Vô Niệm thở dài. “Thánh tử chớ trách, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, bọn bần tăng cũng chỉ là phụng mệnh làm việc.” “Huống hồ Linh Lung công chúa chính là huyết mạch của Võ Hoàng Đông Phương Túc, nếu cô bé này không chết, mầm tai họa chưa trừ, mối họa khôn lường.” Diệp Thanh Vân lúc này đây lại càng cứng rắn hơn trước kia. “Được, chúng ta cứ ở đây, các ngươi muốn bắt người đúng không? Vậy thì cứ đến thử đi.” “Xem ta có chém các ngươi không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận