Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 458: Ngươi nhẫn một chút

"Chương 458: Ngươi nhẫn một chút"
“Cái gì? Thiên đạo tổn thương?” Ba vị Phật Tôn khác nghe vậy thì vô cùng kinh hãi.
Mà Huyền Sách cũng gật gù.
“Đúng thật là thiên đạo tổn thương, dù cho ta tu vi ngàn năm, cũng khó mà để nó khôi phục.” “Ít nhất cần tu dưỡng mấy trăm năm, mới có thể để nó từ từ hồi phục.” Tu dưỡng mấy trăm năm!
Tứ Đại Phật Tôn trong lòng đều trùng xuống.
Huyền Sách thân là phật chủ, nếu vì cái thiên đạo tổn thương này mà phải tu dưỡng mấy trăm năm, vậy kế hoạch thống nhất Phật môn của các Phật Quốc, chẳng phải sẽ phải gác lại sao?
Bây giờ thật vất vả mới lôi được Diệp Thanh Vân ra, lẽ nào lại phải trì hoãn nữa?
Trong lòng Huyền Sách cũng cực kỳ hối hận.
Sớm biết sẽ bị thiên đạo tổn thương, bản thân sẽ không cần quá nóng vội, mưu toan dùng thần thông để nhìn mấy cái hư ảnh kia.
Bây giờ thì hay rồi.
Bị thiên đạo tổn thương, hai mắt tạm thời không thể sử dụng, ít nhất phải mất mấy trăm năm mới khôi phục được.
Diệp Thanh Vân cũng nghe được nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nhưng hắn không biết thiên đạo tổn thương là cái gì.
“Bọn họ đang nói cái gì thiên đạo tổn thương vậy?” Diệp Thanh Vân không kìm được bèn hỏi vợ chồng Tề Mộc Phong.
Vợ chồng Tề Mộc Phong thầm nghĩ, ngươi không phải biết rõ còn cố hỏi à?
Phỏng chừng ngươi còn hiểu rõ về thiên đạo hơn bất kỳ ai ở đây.
Còn lại thì cứ giả bộ một bộ mờ mịt vô tri.
Nói thật! Trang cũng rất giống.
Nếu không phải mọi người đều biết rõ Diệp Thanh Vân ngươi sâu không lường, thật sự đã bị ngươi lừa rồi.
Nhưng đã Diệp Thanh Vân hỏi, Tề Mộc Phong tự nhiên cũng phải trả lời đàng hoàng.
Cũng không dám chút nào lơ là.
“Diệp công tử, cái gọi là thiên đạo tổn thương, chính là sau khi chạm vào thiên đạo, sẽ gặp phải thiên đạo cắn trả, từ đó xuất hiện vết thương, ẩn chứa thiên đạo lực, rất khó hồi phục.” Diệp Thanh Vân gật đầu.
Đại khái đã hiểu rồi.
Mà lúc này, Lão Phật Tôn Liễu Phàm đột nhiên xoay người đi tới trước mặt Diệp Thanh Vân.
“Khẩn cầu thánh tử ra tay, chữa trị cho phật chủ!” Diệp Thanh Vân: “???” Tìm ta làm gì chứ?
Các ngươi không phải đều nói đó là thiên đạo tổn thương à?
Nói trắng ra là do ông trời giáng trừng phạt xuống.
Ngươi bảo ta chữa thế nào? Ta đi đối nghịch với ông trời?
Diệp Thanh Vân cười khổ: “Đại sư quá xem trọng Diệp Thanh Vân ta rồi.” Liễu Phàm lại nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân.
“Bần tăng tin rằng thánh tử nhất định có biện pháp cứu chữa phật chủ! Van cầu thánh tử!” Vừa nói, Liễu Phàm trực tiếp muốn quỳ xuống dập đầu với Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân thật sự sợ hãi.
Vội vàng đỡ Liễu Phàm.
“Đại sư khoan hãy vội dập đầu, vẫn là trước hãy để ta xem xét vết thương của phật chủ đã.” Diệp Thanh Vân chỉ có thể bất đắc dĩ nói vậy.
“Được, thánh tử mời!” Lúc này Diệp Thanh Vân mới đi đến gần.
“Phật chủ, đắc tội.” “Không sao, thánh tử cứ việc.” Huyền Sách ngược lại rất bình tĩnh.
Tuy rằng hai mắt vẫn còn đang chảy máu, nhưng dù sao cũng là cao tăng ngàn năm tu vi, tâm tính tự nhiên cực kỳ cứng cỏi.
Diệp Thanh Vân trước rửa tay, sau đó mới hết sức cẩn thận banh mí mắt của Huyền Sách ra.
“Tê! Toàn là máu!” Diệp Thanh Vân thầm tặc lưỡi.
Dưới mí mắt đều bị một tầng máu tươi che kín rồi.
Dường như máu tươi từ bốn phía tròng mắt tuôn ra.
Diệp Thanh Vân thầm nghĩ.
Cái này còn cứu được sao?
Đừng nói đến con mắt.
Cứ để máu chảy thế này, không khéo lại viên tịch tại chỗ ấy chứ?
Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn một lượt Tứ Đại Phật Tôn.
Bọn họ đều đang dùng ánh mắt thấp thỏm nhưng đầy mong đợi nhìn hắn.
Điều này khiến trong lòng Diệp Thanh Vân càng thêm bất đắc dĩ.
Đừng mẹ nó nhìn ta nữa.
Cứ như ta thật sự có cách vậy.
“Thánh tử có biện pháp trị liệu sao?” Huyền Sách cũng mở miệng hỏi.
Diệp Thanh Vân cau chặt mày, thần sắc có chút ngưng trọng.
“Khó nói, ta thử xem sao.” “Làm phiền rồi.” Huyền Sách thực ra trong tâm cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Diệp Thanh Vân tuy sâu không lường, thập phần bất phàm.
Nhưng đây dù sao cũng là thiên đạo tổn thương, cho dù Diệp Thanh Vân ngươi có bất phàm thế nào đi nữa, phỏng chừng cũng không có cách nào đối phó với thiên đạo tổn thương.
Diệp Thanh Vân nghĩ một lát, vẫn quyết định trước hết cầm máu.
Hắn vừa vặn mang theo một ít dược liệu.
Đều là hái được từ hậu sơn Phù Vân Sơn.
Tuy rằng không phải dược liệu quý hiếm gì, nhưng Diệp Thanh Vân luôn rất coi trọng chúng, phơi khô và cất giữ.
Ngoài một chuyến này, Diệp Thanh Vân vừa vặn mang theo một ít ra.
“Đây là địa du, đây là tam thất, đây là bạch kỳ, đây là bồ hoàng...” Diệp Thanh Vân liên tục lấy ra vài loại dược liệu, đều có tác dụng cầm máu.
Rồi hắn không cần biết ba bảy hai mươi mốt, trực tiếp trộn chung lại, sau đó nghiền thành bột mịn.
“Phật chủ, ta định bôi thuốc cho ngươi, ngươi nhẫn một chút.” Diệp Thanh Vân nói.
“Không sao.” Huyền Sách nhàn nhạt đáp.
Bôi thuốc thôi mà, có thể là gì chứ?
Dù gì bản thân cũng là người tu luyện ngàn năm, trải qua luân hồi cũng không dưới mấy lần.
Sao lại sợ bôi thuốc?
Diệp Thanh Vân trước dùng nước sạch rửa mắt cho Huyền Sách.
Tạm thời không thấy máu nữa.
Lúc này Diệp Thanh Vân đổ thuốc bột lên gạc.
Sau đó vội vàng thoa lên mắt của Huyền Sách.
Huyền Sách vốn vẫn một mặt bình tĩnh.
Kết quả, thuốc bột vừa đắp lên.
Huyền Sách đột nhiên rùng mình một cái.
Hai nắm đấm tức khắc nắm chặt lại.
“Phật chủ, ngươi không sao chứ?” Liễu Phàm tôn giả có chút lo lắng hỏi.
“Không... không sao!” Giọng của Huyền Sách hơi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chờ một chút, chưa bôi tốt, ta nhấc lên bôi lại chút nữa.” Diệp Thanh Vân có chút lúng túng nói.
Hắn vừa nhấc gạc lên.
Huyền Sách lại đột nhiên run lên một cái, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.
“Phật chủ, ngươi quả thật không sao chứ?” Tứ Đại Phật Tôn đều xúm lại, lo lắng nhìn Huyền Sách.
“A Di Đà Phật... ta vẫn ổn!” Ai cũng nghe ra được, Huyền Sách đang cố trấn định.
Diệp Thanh Vân cũng rất lúng túng.
“Phật chủ, tay ta rất nhanh, ngươi nhẫn một chút.” “Được!” Diệp Thanh Vân lần nữa đặt gạc lên mắt của Huyền Sách.
Huyền Sách hai chân đạp mạnh.
Cả người không ngừng co giật.
Gân xanh trên trán đều nổi cả lên.
“Không phải nói... không đau à?” Giọng mang theo âm thanh khóc nấc của Huyền Sách vang lên.
Thốt ra câu hỏi này, đã là sự quật cường cuối cùng của vị Phật chủ Phật Quốc.
Diệp Thanh Vân gãi đầu.
“Có thể là mắt nhạy cảm, trước kia ta té bị thương mông cũng dán thuốc như thế này, có đau thế nào đâu.” Huyền Sách: “......” Tứ Đại Phật Tôn: “......” Huyền Sách khóc không ra nước mắt.
Muốn khóc cũng chỉ có thể khóc ra huyết lệ.
Mông ngươi có thể so với đôi mắt non nớt của ta à?
Cái đồ quỷ gì thế!
Huyền Sách đau đến mức sắp co quắp.
Cảm giác này, giống như có một cây kim đang châm vào mắt hắn vậy.
Đau chết người.
Dù hắn có vận chuyển tu vi, cũng khó mà hóa giải cơn đau.
Hơn nữa cơn đau vẫn không ngừng tăng lên.
Huyền Sách cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Bản thân tu luyện ngàn năm, cũng chưa gặp phải chuyện thế này.
Thật sự là có chút không tiêu nổi.
Bốn Phật Tôn lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Bọn họ thấy Huyền Sách càng ngày càng run rẩy dữ dội, mà sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Đến cả môi cũng trở nên không còn chút máu.
Hiển nhiên là đang chịu sự dày vò cực lớn.
Diệp Thanh Vân cũng hoảng rồi.
Đậu mợ? Không phải sẽ chữa chết người đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận