Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 894: Binh gia truyền nhân

Chương 894: Truyền nhân Binh gia
Trong cung trăng.
Đại Mao đang lười biếng nằm dài trên một chiếc giường lớn. Chiếc giường này là Lãnh Mộ Tuyết cố ý chuẩn bị cho Đại Mao. Cực kỳ mềm mại. Nằm xuống là không muốn dậy nữa. Đại Mao nằm dài trên mặt giường, vẻ mặt thư thái. Vốn dĩ Lãnh Mộ Tuyết còn muốn tìm hơn mười con chó cái đến làm bạn với Đại Mao. Kết quả Đại Mao vừa nghe đã nhe răng trợn mắt. Khiến Lãnh Mộ Tuyết sợ đến mức lập tức bỏ đi ý định này.
Mộng Nhi đi tới. Cầm trên tay một chiếc đùi gà.
“Đại Mao, ngươi muốn ăn đùi gà không?”
Mộng Nhi lắc lắc chiếc đùi gà trong tay. Vô cùng nhiệt tình đưa đến trước mặt Đại Mao. Đại Mao liếc mắt nhìn. Trời ạ! Sao chiếc đùi gà này lại có màu xanh lá thế này? Trên đó còn lem luốc, không biết dính cái thứ gì. Đại Mao liền nôn khan một trận. Lắc đầu, vội vàng quay đầu sang một bên. Thật là--- chó nhìn còn lắc đầu!
Mộng Nhi rất thất vọng. Vốn đang cho rằng mình có chút thiên phú trong việc bếp núc. Kết quả hiện thực cho Mộng Nhi một cái tát. Nàng đúng là có chút thiên phú trong việc bếp núc. Nhưng cái thiên phú này, lại là làm ra món nào cũng xanh lè. Cũng không biết nàng rốt cuộc đã làm như thế nào. Thật không thể tưởng tượng.
“Đại Mao, ngươi thật sự không ăn sao? Ngon lắm đó nha.” Mộng Nhi vẫn không từ bỏ ý định, định tiếp tục dụ dỗ Đại Mao. Đại Mao không thèm để ý. Mộng Nhi bất đắc dĩ, chỉ có thể mang theo chiếc đùi gà màu xanh lá rời đi. Không biết cung chủ có ăn được không nhỉ? Hay là mang đến chỗ cung chủ thử xem sao.
Ngay lúc này. Đại Mao đột nhiên dựng lỗ tai lên. Một đôi mắt chó nhìn về một hướng. Sau một khắc. Thân ảnh của Đại Mao biến mất ngay tại chỗ.
Trên mặt biển bao la. Một đạo thân ảnh gào thét bay qua. Thẳng đến hướng Ngọc Chương thư viện. Người này mặc một thân giáp đỏ uy nghiêm, tay cầm đại kích đen kịt, cả người lộ ra vẻ sắc bén. Như một thanh kiếm bén nhọn. Hắn vốn là người trong Nguyên, chỉ vì điều tra về nơi phát ra cỗ thánh khí Nho gia trước kia. Nếu như năm đó chưa từng tiến vào Nguyên, mà trốn ở bên ngoài, che giấu là thánh nhân Nho gia, vậy thì Trung Nguyên sẽ tiến hành chế tài. Nếu như là người của thời đại này bước vào cảnh giới thánh nhân Nho gia, như vậy cũng sẽ được mời vào Nguyên. Không thể ở lại Tứ Cảnh.
Mà cỗ thánh khí Nho gia kia, chính là theo hướng hải ngoại truyền đến. Cho nên người mặc giáp đỏ sau khi rời khỏi Trung Nguyên, liền thẳng hướng này mà đến.
Người mặc giáp đỏ bay qua phụ cận Thiên Cung. Làm cho kẻ còn đang nằm ì trong Thiên Cung phải một lần nữa giật mình ngồi dậy.
“Cường giả Hoá Nguyên!” Thiên Cung chi chủ cảm nhận được khí tức cường hoành của người mặc giáp đỏ, trực tiếp hiện thân. Vừa kịp nhìn thấy người mặc giáp đỏ bay qua. Đáng tiếc. Người mặc giáp đỏ hoàn toàn không có phản ứng gì với Thiên Cung chi chủ, thậm chí còn chẳng thèm nhìn lấy một cái. Chỉ là một tên nửa bước hóa nguyên sắp chết mà thôi. Căn bản không đáng để hắn để ý. Thiên Cung chi chủ nhìn theo bóng lưng người mặc giáp đỏ đang đi xa, vẻ mặt kinh hoàng.
“Khí tức của người này thật đáng sợ! Rốt cuộc là từ đâu đến?” Thiên Cung chi chủ không kìm được run rẩy một chút. Sau đó vội vàng trở về bên trong Thiên Cung. Rồi đột nhiên lại nằm xuống trên ngọc đài. Bên ngoài thật đáng sợ. Ta vẫn nên tiếp tục nằm thôi. Chuyện gì cũng không liên quan đến kẻ sắp chết như ta.
Người mặc giáp đỏ tiếp tục hướng về phía Ngọc Chương thư viện mà đi. Hắn vô cùng tự phụ. Đinh ninh rằng thời đại bây giờ, ở Tứ Cảnh này đã sớm không có ai giỏi giang gì nữa rồi. Đều chỉ là một đám người tầm thường mà thôi. Thậm chí có thể nói là…… Một đám sâu kiến. Hết thảy sinh linh ở Tứ Cảnh, trong mắt người của Trung Nguyên, cũng chỉ là sâu kiến mà thôi. Rất nhiều truyền thừa thời thượng cổ, đều đã thông qua tiến nhập Nguyên, tiếp tục lớn mạnh ở Trung Nguyên. Còn ở Tứ Cảnh này, truyền thừa chỉ còn lại chút đồ cổ sơ sài, không đáng để mắt mà thôi. Đến ngày nay, càng thêm suy tàn. Cho nên người mặc giáp đỏ đối mặt với người của Tứ Cảnh, có sự cao ngạo bẩm sinh. Chỉ có đạo thánh khí Nho gia kia, mới đáng để người mặc giáp đỏ chú ý.
Một đường bay nhanh. Nhận thấy khoảng cách đến nơi phát ra đạo thánh khí Nho gia kia ngày càng gần. Có thể ngay lúc này. Người mặc giáp đỏ dường như đột nhiên nhận ra điều gì. Thân hình đột nhiên dừng lại. Hai chân đứng trên mặt biển. Nước biển lập tức ngưng trệ, người mặc giáp đỏ trực tiếp đứng trên mặt nước biển, như giẫm trên đất bằng. Ánh mắt hắn nhìn về phía trước. Chỉ thấy ở phía trước trong nước biển, có một con chó vàng. Đang bơi lội. Vẫn dùng kiểu bơi chó kinh điển. Thong thả nhàn nhã. Nhưng một con chó lại bơi trong biển rộng vô tận như vậy. Mà vẫn thoải mái như vậy. Bản thân nó đã có điểm bất thường. Con chó vàng này chính là Đại Mao. Nó theo Thần Nguyệt cung đi ra, đương nhiên không phải là vì bơi lội. Mà là vì người mặc giáp đỏ này.
“Thật là một yêu tộc cường giả.” Người mặc giáp đỏ nhìn Đại Mao, không khỏi khen ngợi một tiếng. Hắn từ trên người Đại Mao, cảm nhận được một cỗ yêu lực cực kỳ thâm thúy. Thậm chí khiến người mặc giáp đỏ có cảm giác không thể nhìn thấu.
Đại Mao từ dưới nước bay lên. Dùng sức rũ nước trên người. Bộ lông chó lập tức khô ráo.
“Từ đâu đến, về lại đó.” Đại Mao qua loa nói.
Người mặc giáp đỏ hơi nhíu mày.
“Ha ha, cẩu yêu nhà ngươi khẩu khí thật lớn, dám nói với ta những lời như vậy.”
“Ngươi có biết ta là người thế nào không? Đến từ đâu không?”
Đại Mao lắc đầu.
“Không có hứng thú biết.”
Người mặc giáp đỏ lập tức nổi giận.
“Ta là người của Nguyên đó, thức thời thì lập tức cút qua một bên, đừng có cản trở chuyện của ta.”
Nói xong. Người mặc giáp đỏ cũng không khách khí, đại kích đen kịt trong tay đột nhiên vung lên.
Oanh!!!
Một luồng lực cực lớn bộc phát, trực tiếp xé toạc mặt nước biển. Hàng nghìn con sóng biển trong nháy mắt cuộn trào lên, hung hăng đánh về phía Đại Mao.
Sau một khắc. Đại Mao đã bị cơn sóng lớn nghìn trượng kia nuốt chửng. Đến khi nước biển tan hết. Đại Mao vẫn hoàn hảo đứng trên mặt biển. Lông chó trên người cũng không hề dính một chút nước biển nào.
“Nhường đường!” Người mặc giáp đỏ lạnh giọng nói.
Đại Mao bĩu môi.
“Phiền phức.”
Ầm ầm!!!
Một chiếc móng chó khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Chiêu thức quen thuộc. Khí tức khủng bố quen thuộc. Trong nháy mắt ập đến. Người mặc giáp đỏ đồng tử co rút lại, đại kích trong tay hướng lên trời giơ lên. Cả người như mũi tên rời cung, vung đại kích liên tục oanh kích lên chiếc móng chó khổng lồ kia.
Liền nghe một tiếng nổ vang. Trời đất phảng phất như đều im bặt. Mặt biển xung quanh mấy nghìn dặm đều nổ tung. Uy thế khủng bố khiến cho các thế lực hải ngoại đều có chút cảm ứng.
Sau một kích. Thân hình người mặc giáp đỏ bị đánh xuống, trực tiếp rơi xuống nước biển. Nhưng ngay sau đó lại bay lên. Người mặc giáp đỏ có chút nhếch nhác, hai tay hơi rung, hô hấp cũng có chút dồn dập. Trái lại Đại Mao. Đứng hiên ngang trên bầu trời, vững như bàn thạch, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống người mặc giáp đỏ.
Người mặc giáp đỏ kinh hãi không thôi. Bản thân là tu vi trung kỳ Hoá Nguyên mà. Hơn nữa vẫn là xuất thân từ Binh gia thượng cổ, theo lý thuyết dù gặp cường giả cùng cảnh giới cũng có thể chiếm thế thượng phong mới đúng. Nhưng một kích vừa rồi, bản thân lại bị con chó lông vàng này áp chế rồi. Điều này quả thực không thể tưởng tượng được!
“Từ đâu đến, về lại đó, nếu không…… Ta sẽ chụp vỡ đầu ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận