Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1871 Dương Đính Thiên tạo hóa

Chương 1871 Dương Đính thiên tạo hóa Mẫu Kỳ Lân: “???” Ngươi mẹ nó biết đây là thứ đồ gì sao mà đã ăn? Còn lập tức cho hết cả hai viên! Biết tên này ngốc, nhưng cũng không thể ngốc đến mức độ này chứ?
“Mau nhả ra!” Mẫu Kỳ Lân la hoảng lên.
“Không nhả không nhả, đại gia ta đã nuốt xuống rồi, thì không có đạo lý nhả ra.” Dương Đính thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người bỏ chạy.
Nương, mụ này không có ý tốt! Nàng nhất định là muốn móc viên đan kia từ trong bụng ta ra để tự ăn. Ta Dương Đính thiên thông minh tuyệt đỉnh đến cỡ nào? Sao có thể để mụ đàn bà thối này toại nguyện? Bản đại gia chạy trước! Đợi ta tiêu hóa đan dược rồi, sẽ quay lại giáo huấn ngươi con đàn bà thối này.
Dương Đính thiên cứ như vậy như một làn khói chạy mất dạng. Để lại Mẫu Kỳ Lân đứng ngây người tại chỗ.
“Haizz.” Hồi lâu sau, Mẫu Kỳ Lân bất đắc dĩ lắc đầu.
“Xem ra Kỳ Lân tộc ta quả nhiên là hết hy vọng, một đầu đồ đần như vậy, Kỳ Lân tộc căn bản không có bất kỳ tương lai nào.” Mẫu Kỳ Lân cũng không muốn để ý đến Dương Đính thiên nữa.
Đồ ngốc này ăn hai viên Âm Dương Hợp cùng Đan, đã định sẵn một cái kết cục là nổ tan xác mà chết.
Âm Dương Hợp cùng Đan mặc dù dùng để thúc đẩy Âm Dương giao hợp, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện ăn. Ăn một viên Âm Dương Hợp cùng Đan, nếu không thể Âm Dương giao hợp, sẽ bị dược lực tra tấn chết đi sống lại. Coi như có thể gắng gượng đến khi dược lực dần hao hết, thì cũng xem như đã phế đi hơn nửa cái mạng. Thế mà tên Dương Đính thiên này lại lập tức ăn hai viên Âm Dương Hợp cùng Đan. Vậy chẳng khác nào dược hiệu gấp đôi. Không khác gì hết thuốc chữa!
Mà dược lực sẽ bộc phát vô cùng mãnh liệt, đồng thời kéo dài rất lâu. Dương Đính thiên còn chưa bước vào cảnh giới Thái Ất, với cái thân thể hiện tại thì không thể nào chịu nổi dược hiệu của hai viên Âm Dương Hợp cùng Đan. Nhục thân tất nhiên bị dược lực phá hủy. Còn lại một đạo hồn phách cũng chỉ có thể bị Ngũ Trang người mang đi. Kết cục có thể đoán được. Mẫu Kỳ Lân trong lòng cũng có chút không đành lòng.
Mặc dù nàng rất ghét cái tên Dương Đính thiên tùy tiện đại tiểu tiện bậy bạ này, thậm chí đã mấy lần muốn đánh chết tươi Dương Đính thiên. Nhưng cuối cùng vẫn là nương tay. Dù sao...đây là Kỳ Lân tộc, ngoài nàng ra thì đây là con Kỳ Lân duy nhất còn sót lại trên đời. Một khi Dương Đính thiên chết, thì Kỳ Lân tộc coi như chỉ còn lại mình nàng.
“Sống chết có số, nếu ngươi có thể vượt qua được cửa này, ta sẽ thật sự coi ngươi là đồng tộc.” Mẫu Kỳ Lân nhìn về hướng Dương Đính thiên tự mình rời đi, trong lòng thầm nói.
Mà lúc này Dương Đính thiên đang chìm đắm trong vui sướng vì đã một mình ăn hết hai viên đan dược.
Trong rừng trúc, hắn vui vẻ nhảy nhót. Vừa nhảy còn vừa hát những khúc cổ quái mà chính hắn cũng không hiểu.
“Đừng nhìn ta chỉ là một con cừu, Dương nhi thông minh khó có thể tưởng tượng.” “Trời cao hơn tâm tình cũng chẳng bị cản trở, mỗi ngày đều đuổi theo mặt trời ~” Khúc hát này là lúc Dương Đính thiên ở Phù Vân Sơn, nghe Diệp Thanh Vân thường xuyên ngân nga trong miệng. Dần dà, Dương Đính thiên cũng hát theo được đôi câu như vậy. Nhưng cũng chỉ có thể được đôi câu ấy. Hát thêm nữa thì hắn không nhớ được.
Vừa hát vừa hát, Dương Đính thiên đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Sao cảm giác cơ thể mệt mỏi quá vậy? Cứ như là vừa đại chiến mười ngày mười đêm với ai, đã dốc hết sức lực. Gọi là một cái hư!
“Ta làm sao vậy? Hôm nay đâu có đánh nhau với mụ đàn bà thối kia đâu?” Dương Đính thiên sinh ra nghi ngờ. Bất quá cảm giác suy yếu từ thân thể truyền đến càng lúc càng mãnh liệt, khiến Dương Đính thiên nhanh chóng ngã xuống đất. Mắt cũng có chút không mở ra được. Miệng mũi thì thở hổn hển. Rất nhanh đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Mắt thường có thể thấy, trên thân thể Dương Đính thiên đang hiện lên một luồng khí tức cực kỳ nồng đậm. Đây không phải khí tức của bản thân Dương Đính thiên. Mà là do hai viên Âm Dương Hợp cùng Đan vừa nuốt xuống đang có hiệu quả bên trong cơ thể Dương Đính thiên. Dược lực mênh mông, từ trong ra ngoài tàn phá, đánh thẳng vào thân thể Dương Đính thiên. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà Dương Đính thiên cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi.
Trong giấc mộng, Dương Đính thiên cảm thấy mình như rơi vào một ngọn núi lửa, vô cùng nóng bức. Nhưng sau một khắc lại như lập tức tiến vào khe nứt băng tuyết, lạnh thấu xương, dường như cả máu cũng muốn đông cứng. Lúc thì cực nóng! Lúc lại rét lạnh! Khiến Dương Đính thiên giày vò đến mức không kìm được mà rên lên.
Đúng lúc này, một luồng khí tức khác đột nhiên xuất hiện trong cơ thể Dương Đính thiên. Không phải một đạo, mà là năm đạo! Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ! Khí Ngũ hành từ trong cơ thể Dương Đính thiên đồng thời tuôn ra. Khiến Dương Đính thiên tiếp nhận dược lực giảm bớt đi không ít.
Khí Ngũ Hành đang tự hành giúp Dương Đính thiên hấp thu dược lực của hai viên Âm Dương Hợp cùng Đan. Trước đây, Dương Đính thiên ở hạ giới một mình xông vào Trung Nguyên, trong lúc đánh nhau một cách lung tung đã có được Âm Dương gia Ngũ Hành chi lực. Đồng thời khai quật tiềm năng của mình, lĩnh ngộ cách dùng Ngũ Hành chi lực. Âm Dương hỗ trợ lẫn nhau! Ngũ Hành tương sinh tương khắc! Từ đó không còn phân biệt.
Hiệu lực của Âm Dương Hợp cùng Đan này, chính là mượn lý lẽ Âm Dương giao hòa, lấy đan dược thúc động bản năng của sinh linh. Dược lực tự nhiên ẩn chứa Âm Dương chi lực vô cùng nồng đậm. Mà trùng hợp Dương Đính thiên lại mang Ngũ Hành chi lực. Giờ phút này còn bị tự hành kích phát ra, hiệu lực của hai viên Âm Dương Hợp cùng Đan ngược lại trở thành nơi phát ra giúp Dương Đính thiên tăng cường thực lực.
Cứ như vậy trong lúc mơ màng, lực lượng trong cơ thể Dương Đính thiên không ngừng tăng lên. Sau khi mê man ba ngày, khí tức quanh người Dương Đính thiên đã nồng đậm đến mức bình cảnh. Đến bước này, đột phá đã là chuyện đương nhiên.
Ầm!!!
Trong nháy mắt, Dương Đính thiên đã đạt tới Kim Tiên đại viên mãn. Đồng thời một chân đã bước vào bậc cửa Thái Ất.
Nhưng dược lực của hai viên đan dược đã tiêu hao hơn phân nửa. Số dược lực còn lại không đủ để duy trì cho Dương Đính thiên tiếp tục đột phá.
Nhưng vào lúc này. Một bóng người lặng lẽ đi đến bên cạnh Dương Đính thiên. Chính là Phong Huyền tử.
Phong Huyền tử nhìn Dương Đính thiên đang nằm trên mặt đất, khí tức lại hết sức cường thịnh, trong mắt có vẻ kinh ngạc.
“Xem ra đầu Kỳ Lân này quả thật không thể xem thường, vậy mà mượn hiệu lực của Âm Dương Hợp cùng Đan để đột phá.” Phong Huyền tử cẩn thận xem xét tình hình của Dương Đính thiên, nhận ra Dương Đính thiên cần ngoại lực tương trợ mới có thể hoàn thành việc đột phá sau cùng.
“Trên người con Kỳ Lân này cũng có khí tức của chủ nhân, chắc là có quan hệ với chủ nhân, ta giúp nó một tay vậy.” Phong Huyền tử phát giác Dương Đính thiên có khí tức của Diệp Thanh Vân, nên đã đoán được quan hệ giữa Dương Đính thiên và Diệp Thanh Vân không hề nhỏ.
Ngay sau đó, Phong Huyền tử lấy ra một bình ngọc từ trong túi trữ vật. Bên trong rõ ràng là một viên đan dược.
“Viên Âm Dương Đoạt Thiên Đan này đủ để cho ngươi bước vào cảnh giới Thái Ất.” Đưa viên đan dược vào miệng Dương Đính thiên, tên này trong lúc mơ mơ màng màng vẫn có thể nhai nhai rồi nuốt xuống.
Thấy Dương Đính thiên đã ăn đan dược, Phong Huyền tử lập tức biến mất tại chỗ.
Không lâu sau đó.
Oanh!!!
Một cột sáng màu bạc từ sâu trong rừng trúc bay thẳng lên trời.
Khí tức thánh thú mênh mông không ngừng phun trào trong rừng trúc. Trong chốc lát làm kinh động đến toàn bộ Ngũ Trang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận