Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1018: Trực tiếp đốt đi a

Bị kéo đến bên Diệp Thanh Vân, lúc này đây mặt hắn ngơ ngác. Đầu nhỏ lại càng thêm hoang mang. Ta là ai? Ta đang ở đâu? Người phụ nữ này định làm gì với ta? Một hồi lâu sau. Diệp Thanh Vân mới hoàn hồn. Cả khuôn mặt đều lộ vẻ hoảng sợ. Gặp rồi! Thân thể thuần khiết của ta sắp không giữ được rồi! Chuyện này không thể được a! Thân thể thuần khiết này của ta, sao có thể bỏ đi như vậy chứ? Đây đâu phải ý muốn của ta. Diệp Thanh Vân vội vàng trấn định lại tinh thần. "Diệp Thanh Vân, ngươi nhất định có thể nghĩ ra biện pháp!" "Cố gắng lên! Ngươi giỏi nhất!" "Động não lên nào!" "Fighting!" Diệp Thanh Vân không ngừng tự nhủ trong lòng. Hắn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cổ mị với vẻ mặt kiên định, trong lòng nghĩ xem làm sao đối phó người phụ nữ này. Đột nhiên. Diệp Thanh Vân nảy ra một ý kiến hay. Đám người thú cắn này, quanh năm đều sống ở những nơi khỉ ho cò gáy như thế này. Cũng giống như những kẻ man rợ vậy. Chắc chắn là tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản. Dựa vào trí tuệ siêu việt của Diệp Thanh Vân ta, lẽ nào không thể đối phó nổi chút người man rợ tầm thường này sao? Điều đó là tuyệt đối không thể nào! "Cổ mị tộc trưởng, thật ra ngươi không cần vội như vậy." Diệp Thanh Vân lên tiếng. Cổ mị không nói gì, chỉ tiếp tục kéo Diệp Thanh Vân về phía cốc băng. "Chuyện đã đến nước này, ngươi nói ta là phu quân của ngươi, ta nghĩ ngươi có thể đã lầm rồi." Nghe vậy, bước chân của Cổ mị khựng lại một chút. "Không có nhầm, ngươi chính là người ta nhìn thấy trong mơ." Diệp Thanh Vân lập tức làm ra vẻ mặt dở khóc dở cười. "Vậy thì chắc là ngươi đã lầm rồi, thật ra ta có rất nhiều anh em ruột, bọn họ đều có tướng mạo giống y hệt ta." Cổ mị ngẩn người. Có vẻ không quá tin lời Diệp Thanh Vân. "Ngươi có mấy người anh em?" Nàng không nhịn được hỏi. "Ta còn có sáu người anh em nữa, ta là thứ bảy trong nhà." Diệp Thanh Vân lập tức đáp. "Ngươi còn có sáu người anh em? Sao có thể?" Cổ mị rõ ràng không tin. "Thật mà, bảy anh em chúng ta đều có tướng mạo y hệt nhau, ngay cả mẹ ta đôi khi cũng không phân biệt được." "Người ngoài thì càng không cần nói đến, chưa bao giờ phân biệt rõ được bảy anh em chúng ta cả." Diệp Thanh Vân nói cứ như thật. Mắt cũng không hề chớp. Trong mắt không hề thấy chút nhấp nháy nào. Điều này đã đưa thuật lừa dối, tu luyện đến cảnh giới cao thâm. Dù cho là người có thể giỏi tùy cơ ứng biến, cũng rất khó có thể nhận ra sơ hở từ vẻ mặt của Diệp Thanh Vân. Cổ mị đương nhiên cũng không thể phân biệt được lời của Diệp Thanh Vân là thật hay giả. Nàng là tộc trưởng của thú cắn, nhưng đúng như Diệp Thanh Vân đã nghĩ. Bất kể là nàng - tộc trưởng, hay những người khác trong tộc thú cắn, quanh năm đều sống ở nơi giá lạnh băng tuyết thế này. Mỗi ngày chỉ nghĩ làm sao để sống tiếp. Căn bản không từng trải qua sự dối trá lừa gạt. Có thể nói là vô cùng đơn thuần. Mà Diệp Thanh Vân lại cực kỳ giảo hoạt. Cực kỳ giảo hoạt. Những lời bịa đặt này vừa nói ra, đương nhiên là khiến Cổ mị mụ mị. "Phu quân mà ngươi thấy trong mơ, có lẽ là một trong số những người anh em của ta đó." Diệp Thanh Vân vội vàng nói. "Cổ mị tộc trưởng, ngươi nghĩ xem nếu lỡ như thật sự nhận nhầm, chẳng phải quá lúng túng sao?" Cổ mị hoàn toàn dừng lại. Không còn tiến lên phía trước nữa. Nàng nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân cũng đối mặt, khuôn mặt lộ vẻ chân thành. Dù sao thì Cổ mị vẫn đơn thuần. Nàng cũng ý thức được nhỡ đâu mình nhận sai người, thì chẳng phải sẽ xảy ra đại sự hay sao? Nên biết, tộc trưởng của thú cắn, một đời chỉ có thể mang thai một lần. Nếu không phải là phu quân định mệnh của mình, mà kết hợp với người đàn ông khác. Thì chỉ có thể sinh ra con trai! Mà không thể sinh ra con gái. Một khi xảy ra chuyện như vậy, thì nàng chắc chắn sẽ bị toàn tộc thú cắn trừng phạt. Để cho những nữ tộc nhân ăn thịt mình. Đến lúc đó một trong số đó, sẽ trở thành tộc trưởng mới, tiếp tục kế thừa mạch truyền thống tộc trưởng. Nói cách khác. Một khi Cổ mị tìm nhầm người, lại còn kết hợp và có con. Thì chỉ có một kết cục. Chết! Cổ mị đương nhiên không muốn gây ra kết cục như vậy. Mạch của nàng, năm xưa cũng từ đó mà ra. Chính là vào nhiều năm trước, có một vị tộc trưởng tìm nhầm người trong mơ, kết quả sinh ra một đứa con trai. Dẫn đến thú cắn đại loạn. Cuối cùng vị tộc trưởng đó phải dâng hiến thân thể, bị các nữ tộc nhân ăn thịt. Vậy nên mới có dòng tộc trưởng của Cổ mị hiện tại. Lời của Diệp Thanh Vân, khiến Cổ mị không dám chắc chắn liệu Diệp Thanh Vân có phải là phu quân định mệnh của mình hay không. Nhỡ đâu...... Diệp Thanh Vân thật sự có sáu người anh em giống nhau như đúc thì sao? Phu quân của mình liệu có phải một trong số sáu người đó hay không? Chuyện này cũng không phải là không có khả năng a. Cổ mị không dám đánh cược. Nàng kéo Diệp Thanh Vân, xoay người đi ra khỏi Băng Cốt. Đại tế tư đang chỉ huy các tộc nhân dựng tế đàn. Nhìn thấy Cổ mị lại đem Diệp Thanh Vân quay ra, không khỏi có chút kinh ngạc. "Tộc trưởng, sao ngươi lại ra nhanh vậy? Đại lễ còn chưa bắt đầu mà?" Khi nói, đại tế tư liếc nhìn quần của Diệp Thanh Vân, không thấy dấu vết bị cởi ra. "Đại tế tư, hắn nói hắn có rất nhiều anh em có tướng mạo giống nhau." Cổ mị nói. "Cái gì?" Đại tế tư cũng ngơ ngác. Có rất nhiều anh em có tướng mạo giống nhau? Chẳng phải điều này có nghĩa, phu quân định mệnh của Cổ mị, rất có thể không phải người này? Mà ở trong số những người anh em kia sao? Trong lòng Diệp Thanh Vân âm thầm vui vẻ. Xem ra những lời bịa đặt của mình có tác dụng rồi. Đều làm cho hai người này mụ mị hết cả rồi. Mụ mị tốt lắm nha! Cứ như vậy, thân thể thuần khiết của mình xem như được bảo toàn. Hờ hờ! Sao mình lại thông minh cơ trí đến vậy chứ? Trong lòng Diệp Thanh Vân không khỏi có chút lâng lâng. "Đại tế tư, chi bằng ngươi thi triển thuật Trúc Mộng cho ta một lần nữa, để ta nhìn lại người trong mơ, rốt cuộc có phải là hắn hay không?" Cổ mị đề nghị. Đại tế tư gật đầu. "Cũng được." Thế là Cổ mị ngồi ngay xuống đất. Đại tế tư thì đứng sau lưng Cổ mị, một tay đặt lên đỉnh đầu Cổ mị. Cổ mị rất nhanh đã tiến vào giấc mơ. Còn Diệp Thanh Vân trong lòng lại thấp thỏm. Lại không biết có chuyện gì xảy ra nữa không? Đại tỷ ơi, xin người đừng có mơ thấy ta nữa nha. Trong mộng của Cổ mị, nàng tìm kiếm xung quanh người mà trước đây mình đã thấy. Nhưng lần này. Cổ mị lại không tìm thấy gì cả. Người trong mơ chẳng thấy ai. Ngoài chính nàng ra. Xung quanh trống rỗng. Cổ mị hoàn toàn ngây ngẩn. "Sao lại thế này? Trước đây mình rõ ràng đã thấy hắn mà!" Cổ mị không thể chấp nhận được. Lẽ nào đã có chuyện gì đó sai sót? Cổ mị lập tức tỉnh lại. "Sao rồi? Có thể xác định đó có phải là người này không?" Đại tế tư vội hỏi. Cổ mị lắc đầu, sắc mặt có chút mơ màng. "Trong mơ không có ai cả." Đại tế tư cũng có chút kinh ngạc. "Không thấy bất cứ ai?" "Không có." Đại tế tư và Cổ mị đều trầm mặc. Bên cạnh, Diệp Thanh Vân thì lại mừng rỡ. Ta biết ngay giấc mơ tìm chồng này không đáng tin mà. May quá may! Thân thể thuần khiết của ta xem như đã được bảo vệ rồi. Thật không dễ dàng gì a. "Nếu đã như vậy, vậy hắn không phải là người mà ngươi đã thấy trong mộng." Đại tế tư một lần nữa lên tiếng. "Vậy trực tiếp đốt hắn đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận