Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1021: Hôn nhân đại sứ Diệp Thanh mây

Chương 1021: Đại sứ hôn nhân Diệp Thanh Vân
Đại tế tư đã chết.
Bị con gấu lớn trên băng điêu rơi xuống đè trúng một tảng băng mà chết.
Chết rất thảm.
Toàn thân bị nghiền nát.
Lại bởi vì thời tiết lạnh giá, rất nhanh liền đông cứng lại trên mặt đất.
Xẻng cũng không xẻng lên nổi.
Nhìn chỗ thịt nát đã đông cứng lại kia, Diệp Thanh Vân cảm thấy buồn nôn.
Nhưng vẫn tiếp tục màn biểu diễn của mình.
“Thấy chưa? Thấy chưa?”
“Đây là thần linh giáng xuống thần phạt!”
“Đại tế tư này đã vũ nhục thần sứ, vũ nhục thần linh, đây là kết cục của nàng!”
Lời nói của Diệp Thanh Vân vang dội mạnh mẽ.
Tựa như một cây búa tạ, đánh vào sâu trong lòng của từng tộc nhân thú cắn.
Hơn nữa cảnh đại tế tư chết thảm này, quả thật quá mức quỷ dị ly kỳ.
Trong mắt của những tộc nhân thú cắn đơn thuần, đây chính là sự trừng phạt của thần linh.
Còn có thể có cách giải thích nào khác sao?
Rõ ràng là không có!
Trong nhất thời, tất cả tộc nhân thú cắn đều kiên định cho rằng, đại tế tư chính là mạo phạm đến thần linh, phải nhận thần phạt mà chết.
Do đó, thân phận sứ giả thần minh của Diệp Thanh Vân, vậy coi như là ván đã đóng thuyền.
Hoàn toàn không có bất cứ chỗ nào đáng nghi.
Đương nhiên.
Nếu như những tộc nhân thú cắn này thông minh hơn một chút, sẽ nảy sinh một nghi vấn.
Vì sao Diệp Thanh Vân vừa mới quỳ xuống trước băng điêu gấu lớn, thì băng điêu lại xuất hiện vết nứt?
Đáng tiếc.
Bọn họ chỉ là một đám người tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, ngốc nghếch mà thôi.
Ngươi còn có thể yêu cầu bọn họ nghĩ được tới mức đó sao?
Rõ ràng là không thể.
Nhìn những tộc nhân thú cắn đối với mình cung kính kia, Diệp Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm.
Lại là một ngày hữu kinh vô hiểm.
Hắn lại lần nữa nhìn về phía Decepticons ở nơi xa.
Người kia mặt lạnh tanh, đột nhiên nhảy đi, vậy mà không thấy nó đi đâu.
Bất quá Diệp Thanh Vân không hề lo lắng.
Hắn tin rằng Decepticons sẽ âm thầm bảo vệ mình.
Mọi chuyện vừa rồi đều là do Decepticons đang ngầm giúp đỡ mình.
Diệp Thanh Vân được coi như sứ giả thần linh, cung cung kính kính mời vào trong băng cốc.
Giờ phút này.
Diệp Thanh Vân mới tính là chính thức đi vào địa bàn của nhất tộc thú cắn.
Nơi này tất cả, nhìn đều rất nguyên thủy.
Phòng là đá tảng dựng lên.
Khắp nơi đều thấy xương thú, da thú.
Ngay cả việc đi vệ sinh, cũng đều tùy tiện tìm một chỗ giải quyết, sau đó dùng tuyết lấp là xong.
Diệp Thanh Vân thấy một đứa trẻ tầm nửa tuổi, đang ngồi bệt trong đống tuyết đi vệ sinh.
Sau đó dùng một cành cây khô móc móc phía sau mông, trực tiếp đem cành cây cả phần chất thải dính trên đất chôn luôn trong tuyết.
Dù là Diệp Thanh Vân người thích đi vệ sinh ở đâu cũng được, cũng có chút không thể chấp nhận nổi.
Nhiều tộc nhân thú cắn như vậy, nếu đều như vậy, vậy chẳng phải là khắp nơi đều là phân với nước tiểu?
Tùy tiện dẫm một bước trong tuyết, cũng có thể dính một chân.
Rất nhanh.
Diệp Thanh Vân được mọi người vây quanh, đi đến nơi xa hoa nhất của nhất tộc thú cắn.
Một căn phòng đá.
Dựng khá đúng quy tắc.
Diệp Thanh Vân ngồi trên ghế da thú, thần sắc không giận tự uy, nhìn rất ra dáng.
Cổ Mị cùng một đám người có thân phận trong tộc, đều cung cung kính kính quỳ gối trước mặt Diệp Thanh Vân.
Ai nấy đều lộ vẻ mặt ngoan đạo cùng kính sợ.
Ngoại trừ Cổ Mị, những người khác thậm chí không dám nhìn Diệp Thanh Vân.
“Thần sứ đại nhân, thần minh phái ngài đến đây, chẳng lẽ có gì chỉ thị cho nhất tộc thú cắn chúng ta sao?”
Cổ Mị vô cùng cẩn thận hỏi.
Theo bọn họ, thần minh đại nhân sẽ không vô duyên vô cớ phái sứ giả đến.
Chắc chắn là đối với nhất tộc thú cắn của bọn họ có điều sai khiến.
Mà đối với nhất tộc thú cắn mà nói, chỉ cần thần minh chưa hề vứt bỏ bọn họ, vậy dù là thần minh phân phó gì, bọn họ dù dốc toàn bộ lực lượng của tộc, cũng sẽ không chút do dự mà làm.
Diệp Thanh Vân vừa nghe những lời này, trong lòng không kìm nén được vui mừng.
Đây chẳng phải là cơ hội tuyệt vời cho mình mượn oai hùm sao?
Ta hiện tại đã là sứ giả của thần linh rồi.
Ta nói gì đều đại diện cho ý chí của thần linh.
Bảo các ngươi làm gì phải làm nấy.
Chuyện này chẳng phải quá tốt đẹp sao?
Ý nghĩ đầu tiên của Diệp Thanh Vân, không phải điều gì khác.
Mà là muốn bảo nhất tộc thú cắn tiến cống mỹ nữ cho mình hưởng thụ.
Nhưng cân nhắc tới những nữ nhân của nhất tộc thú cắn đều khỏe mạnh hơn cả mình.
Lập tức bỏ ngay ý nghĩ này.
Thôi vậy thôi vậy.
Ta sợ bản thân không chịu nổi.
Diệp Thanh Vân cũng không muốn làm khó dễ những tộc nhân thú cắn này.
Mặc dù trước đó bọn họ suýt nữa đã giết mình, nhưng xem như là bị đại tế tư lừa gạt.
Hiện tại đại tế tư cũng đã chết, bọn họ cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đối với mình hết sức cung kính.
Diệp Thanh Vân tự nhiên cũng không muốn gây chuyện gì xấu.
Hắn nhìn Cổ Mị đang chờ mong, nhìn lại đám tộc nhân thú cắn đang quỳ phục kia.
Đầu tiên là khẽ ho một tiếng.
“Khụ khụ.”
Hắng giọng một cái.
Không hiểu vì sao, phảng phất như vậy mới có thể nói chuyện tốt hơn.
“Thật ra thì, thần minh luôn luôn xem sự ngoan đạo của các ngươi trong mắt, thần minh không lúc nào không chú ý tới các ngươi.”
Nghe vậy, các tộc nhân đều rơm rớm nước mắt.
Mà Cổ Mị càng thêm xấu hổ cúi đầu.
Nàng trước đây còn tưởng rằng thần minh đã từ bỏ bọn họ, nên tức giận mà muốn đập nát băng điêu.
Nghĩ lại thì.
Nếu mình làm chuyện như vậy, mới là triệt để bị thần linh vứt bỏ.
May mắn!
Kết quả đáng sợ nhất vẫn chưa xảy ra.
“Nhưng mà, tộc của các ngươi đã nhiều năm tuần hoàn theo truyền thống cũ, mặc dù sinh sôi đến nay, nhưng bên ngoài đã xảy ra biến đổi rất lớn rồi.”
Lời Diệp Thanh Vân đột nhiên thay đổi.
“Tộc các ngươi nếu cứ tiếp tục không có gì thay đổi như vậy, e rằng mấy trăm năm nữa, cũng sẽ tan biến trên vùng đất Bắc Xuyên rộng lớn.”
Cổ Mị giật mình, vội vàng dập đầu.
“Xin thần sứ đại nhân chỉ lối cho tộc của ta!”
Diệp Thanh Vân gật đầu.
“Thần minh phái ta đến đây, đương nhiên là muốn dẫn dắt tộc của các ngươi, đi về phía tương lai tươi sáng hơn.”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người vô cùng cảm kích.
Ánh mắt ai nấy đều sùng bái nhìn Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân đối với kiểu này, đã quá quen thuộc rồi.
Hoàn toàn là thành thạo điêu luyện.
“Tộc của các ngươi sinh con đẻ cái như thế nào?”
Diệp Thanh Vân cố ý hỏi.
Mọi người ngơ ngác.
“Ừm, chỉ cần nhìn vừa mắt, hai bên đồng ý là được rồi.”
“Đôi khi còn sẽ ra ngoài bắt về nữ giới hoặc nam giới phù hợp.”
“Bất quá bắt người về luôn không nghe lời, rất khó hoàn thành đại lễ.”
Tộc nhân thú cắn mỗi người một câu.
Diệp Thanh Vân nghe mà mặt co giật.
Quả nhiên là người nguyên thủy!
Ngay cả cách sinh nở con cái cũng đơn giản, thô bạo như vậy.
Diệp Thanh Vân nghe không nổi nữa.
“Thần minh đại nhân nói, sau này các ngươi không được như vậy nữa.”
Mọi người kinh ngạc.
Đây đều là truyền thống của tộc họ từ bao đời nay rồi.
Luôn luôn là như vậy.
Sao đột nhiên lại không được nữa rồi?
Lại nghe Diệp Thanh Vân tiếp tục nói: “Không được ra ngoài bắt người về nữa, cũng không được vừa mắt nhau liền làm bừa.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Nếu không như vậy thì tộc của bọn họ sinh nở con cái kiểu gì?
Chẳng phải là tuyệt diệt hay sao?
Cổ Mị cũng không hiểu nhìn Diệp Thanh Vân.
“Thần minh đại nhân nói, hôn nhân tự do, yêu đương tự do!”
“Những nam nữ trong tộc có tuổi tác phù hợp, nếu muốn sinh con đẻ cái, nhất định phải trở thành vợ chồng, hơn nữa phải ghi chép lại trong tộc, không được tùy ý chia lìa!”
“Nhất là ngươi!”
Diệp Thanh Vân chỉ tay vào Cổ Mị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận