Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 637: La Sát điện

"Ngạch, ta có thể không đi không?" Diệp Thanh Vân thăm dò hỏi.
Quỷ la sát lắc đầu.
"Quốc sư tốt nhất vẫn nên phối hợp một chút, nếu không tại hạ không muốn cưỡng chế đem quốc sư mang đi."
Diệp Thanh Vân vừa nghe xong.
Lập tức không ngừng kêu khổ.
Cái này còn có thể làm sao?
Không phối hợp, người ta không muốn động thủ đem mình cưỡng chế mang đi.
Đến lúc đó khó tránh khỏi chịu khổ da thịt.
Ai.
Vẫn là trước phối hợp một chút đi.
Chắc là không có gì nguy hiểm quá lớn đâu.
Cái tên quỷ la sát này nếu thật muốn gây bất lợi cho mình mà nói, hiện tại đã hoàn toàn có thể động thủ rồi.
Không cần thiết đem mình đưa tới địa phương khác rồi mới động thủ.
Cái này thuần túy là thừa hơi làm chuyện dư thừa.
"Vậy được thôi, ta đi theo ngươi, chỉ là bọn hắn hai cái..."
Diệp Thanh Vân nhìn nhìn Bùi Hồng Ngọc cùng Tuệ Không trên mặt đất.
"Quốc sư yên tâm, ta đối với bọn hắn hai cái không có hứng thú gì."
Quỷ la sát nhàn nhạt nói ra.
"Được rồi."
Diệp Thanh Vân cũng chỉ còn cách đi theo hắn thôi.
Chỉ thấy quỷ La sát nhẹ nhàng giậm chân một cái.
Cái tên mặt người lúc trước theo dưới động đất chui ra lại chui lên.
Cái tên này trên đầu cũng đầy máu tươi, vừa nhìn đã biết là vừa mới bị Diệp Thanh Vân dùng búa ném ra ngoài.
"Để quốc sư chê cười, đây là hai thuộc hạ của ta, gọi là cướp gà trộm chó, có chút bản lĩnh tà đạo bàng môn."
Quỷ la sát nói ra.
Diệp Thanh Vân có chút sửng sốt.
Cướp gà trộm chó?
Cái biệt danh này quả là quá chuẩn xác.
Một tên bộ dạng giống gà, một tên bộ dạng giống chó.
"Thái tử điện hạ, chính là bị bọn hắn hai cái mang đi?"
Diệp Thanh Vân hiếu kỳ nói.
"Không sai."
Quỷ la sát gật đầu.
"Quốc sư đại nhân, mời đi."
Tên đầu chó giơ chỉ chỉ vào chỗ hang đất tăm tối.
Diệp Thanh Vân ngẩn ra.
"Cái hang nhỏ như vậy, ta làm sao vào được?"
"Chẳng lẽ ta là quốc sư đường đường, ngươi bảo ta chui hang?"
Tên đầu chó cười hắc hắc: "Quốc sư, thái tử điện hạ đều đi từ nơi này, ngài đi từ nơi này cũng không sao."
Vừa nói, tên gà gáy đã trực tiếp nhảy vào trong động.
Một màn kỳ lạ xuất hiện.
Tên gà gáy vậy mà trực tiếp biến mất bên trong động.
Phảng phất cái động này có càn khôn khác.
Không hề nhỏ hẹp như nhìn bên ngoài.
"Quốc sư, mời đi."
Quỷ la sát cũng thúc giục.
Diệp Thanh Vân cũng chỉ còn cách nhìn mà làm theo, hướng tới hang đất nhảy xuống.
Vừa nhảy vào.
Diệp Thanh Vân liền cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, phảng phất nhẹ đi một chút.
Cái hang đất có vẻ chật hẹp, lại hoàn toàn đủ chứa được thân mình.
Quỷ la sát đi từ phía sau vào.
Cướp gà trộm chó ở phía trước, quỷ la sát ở phía sau.
Diệp Thanh Vân bị kẹp ở giữa.
Tiến thoái đều khó.
Diệp Thanh Vân cũng chỉ có thể cắn răng đi theo bọn chúng.
Cũng không biết đi bao lâu.
Dù sao thì cũng là rẽ trái quẹo phải.
Diệp Thanh Vân đã đi tới mê mang rồi.
"Có thể đi ra rồi."
Đi rất lâu.
Tên đầu chó đột nhiên phát ra âm thanh.
Hắn cùng gà gáy một trước một sau, trực tiếp nhảy lên.
Quỷ la sát cũng một tay kéo Diệp Thanh Vân lên theo.
Ánh mặt trời chói mắt rọi xuống.
Diệp Thanh Vân nhíu mắt lại.
Mở mắt ra lần nữa.
Phát hiện mình đang đứng trên một quảng trường rộng rãi.
Bốn phía đều là núi.
Cũng không biết nơi này là địa phương nào.
"Các ngươi đưa ta đến đây để làm gì?"
Diệp Thanh Vân không khỏi hỏi.
"Nơi này là La Sát điện của ta."
Quỷ la sát chắp tay đứng.
La sát điện?
Diệp Thanh Vân nhìn ngó xung quanh.
Cái gì cũng không có.
La sát điện chẳng lẽ chỉ là một nơi trống không thế này thôi sao?
Chỉ thấy quỷ la sát vung tay lên.
Nơi không xa đột nhiên xuất hiện một tòa đại điện đen kịt.
U ám mà uy nghiêm.
"Quốc sư mời đi."
Quỷ la sát làm một thủ thế mời.
Diệp Thanh Vân da đầu tê rần.
Hắn không muốn đi vào.
Nhưng đều đã đến đây rồi.
Vậy thì chẳng còn đường mặc cả.
Vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời.
Miễn cho phải chịu đau khổ.
"Thái tử ở trong này sao?"
Diệp Thanh Vân vừa đi vừa hỏi.
Quỷ la sát không trả lời.
Cướp gà trộm chó cũng không lên tiếng.
Diệp Thanh Vân mất hứng, cũng chẳng cần nhiều lời nữa.
Đi vào trong đại điện.
Cướp gà trộm chó đột nhiên biến mất tăm.
Chỉ còn lại quỷ la sát một người ở phía trước dẫn đường.
Đi một lát sau.
Trước mắt Diệp Thanh Vân bỗng trở nên rộng mở sáng sủa.
Thấy tám pho tượng đứng sừng sững ở phía trước.
Chỉ có điều.
Tám pho tượng này, tổn hại quá nửa rồi.
Chỉ có ba pho tượng miễn cưỡng có thể nhìn ra được vài phần hình dáng.
Nhưng cũng đã sứt mẻ nhiều chỗ.
Ánh mắt của Diệp Thanh Vân, tập trung vào ba pho tượng miễn cưỡng còn nhìn ra hình dáng kia.
Trong lòng không khỏi sững sờ.
Ba pho tượng này, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Một người là đạo sĩ trẻ tuổi cầm kiếm, tuấn tú bất phàm.
Một người cầm trong tay miếng ngọc, mặc quan bào là đàn ông trung niên.
Cùng một người đội kim cô, râu tóc rối bù, lôi thôi lếch thếch, còn chống một cây gậy của kẻ ăn mày.
Vẻ mặt Diệp Thanh Vân trở nên cổ quái.
Bởi vì hắn phát hiện.
Mình hình như đã biết ba pho tượng này.
Quỷ la sát một mực để ý đến vẻ mặt Diệp Thanh Vân.
Thấy sắc mặt Diệp Thanh Vân khác thường, liền lập tức hỏi: "Quốc sư có từng gặp ba pho tượng này?"
Diệp Thanh Vân lập tức lắc đầu.
"Chưa thấy bao giờ."
Trong mắt Quỷ La Sát hiện lên một tia nghi ngờ.
"Vậy quốc sư vì sao cứ nhìn ba pho tượng này?"
Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn về phía quỷ la sát.
"Ta không nhìn bọn chúng thì nhìn gì? Nơi này chỉ có ba pho tượng này là còn có thể nhìn ra hình dáng thôi."
Quỷ la sát: "..."
Lần này quỷ la sát có chút cứng họng rồi.
Chỉnh lý lại một chút ý nghĩ.
Quỷ la sát lúc này mới tiếp tục mở miệng: "Nơi này vốn là một di tích cổ xưa, bị ta cải biến thành La sát điện, tám pho tượng này vốn đã tồn tại ở đây."
Diệp Thanh Vân à một tiếng.
"Vậy ngươi dẫn ta tới đây, rốt cuộc là vì cái gì?"
Quỷ la sát chỉ chỉ vào ba pho tượng tương đối hoàn chỉnh.
"Nghe nói quốc sư kiến thức rộng rãi, ba pho tượng này có lẽ quốc sư có thể nhìn ra một vài điều, cho nên mời quốc sư đến đây."
Diệp Thanh Vân: "..."
Ngươi bày nhiều trò như vậy.
Để ta tới xem ba thứ đồ hư này thôi à.
Ngươi nói sớm đi chứ.
Làm hại ta trên đường thấp thỏm lo lắng, sợ đến mức cả nước tiểu cũng sắp trào ra rồi.
Lúc này Diệp Thanh Vân mới cảm thấy mình buồn tiểu đã nhịn rất lâu.
Sắp nhịn không được nữa rồi.
"Khụ khụ, ta có thể đi giải quyết một chút không?"
Diệp Thanh Vân nói ra.
"Giải quyết? Giải quyết cái gì?"
Quỷ la sát nhất thời cũng không hiểu.
"Ngạch, chính là đi tiểu một chút."
Diệp Thanh Vân lúng túng nói.
Quỷ la sát kinh ngạc.
Đi tiểu?
Người tu luyện hoàn toàn có thể dựa vào hít thở linh khí, bài xuất tạp chất trong cơ thể đi, căn bản không cần đi tiểu.
Diệp Thanh Vân này thế mà lại có nhu cầu này?
Chẳng phải hắn có tu vi thâm sâu không lường được hay sao?
Quả nhiên là kỳ quái.
"Quốc sư cứ tự nhiên."
Quỷ la sát ngược lại không hỏi nhiều.
Diệp Thanh Vân vội vàng liền chạy tới sau một pho tượng chỉ còn nửa người.
Cởi dây lưng quần liền bắt đầu đi vệ sinh.
Quỷ la sát mí mắt giật giật.
Ngươi muốn đi tiểu thì không thể đi xa một chút à?
Nhất định phải chạy ra sau cái pho tượng này à?
Tuy rằng pho tượng này đã tổn hại nghiêm trọng, nhìn không ra hình dáng vốn có, nhưng dù gì cũng là vật cổ xưa, ngươi tôn trọng nó một chút được không.
Xoạt xoạt xoạt!
Tiếng nước chảy vang lên.
Diệp Thanh Vân đang ở sau pho tượng sung sướng xả lũ.
Ngay lúc sắp kết thúc thì.
Răng rắc răng rắc răng rắc!!!
Pho tượng chỉ còn lại nửa mẩu kia, vậy mà xuất hiện càng nhiều vết nứt.
Có thể vỡ vụn hoàn toàn bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận