Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 599: Sẽ làm lên đỉnh cao nhất

Chương 599: Sẽ lên đến đỉnh cao nhất
Diệp Thanh Vân đã lâu không có dịp thể hiện bản thân. Bây giờ người ta nâng đỡ mình, cho mình cơ hội tốt như vậy, lẽ nào lại không tận dụng cho tốt?
Lý Thế Dân không phải đang nâng đỡ Diệp Thanh Vân. Hắn thật tâm mời Diệp Thanh Vân làm một bài thơ. Ai ở Đại Đường mà chẳng biết, quốc sư Diệp Thanh Vân học rộng tài cao, về làm thơ có thể hơn cả Đỗ Duy, vị Thi Thánh của Đại Đường. Mà những chuyện này ai ai cũng đều đã tận mắt chứng kiến. Bây giờ lại có cơ hội được nghe Diệp Thanh Vân làm thơ, ai ai nấy nấy đều vui mừng khôn xiết.
“Nếu bệ hạ đã nói vậy, ta đây liền thử làm một bài thơ vậy.” Diệp Thanh Vân cười nói.
“Có thể được nghe quốc sư làm thơ, chính là vinh hạnh của bọn ta!” Lý Thế Dân vội vàng nịnh nọt.
Diệp Thanh Vân: “…”
Ta còn chưa bắt đầu mà, ngươi đã vội vã nịnh bợ như vậy, có hơi quá sức rồi không? Ngươi ít ra cũng đợi ta ngâm thơ xong đã chứ, đến lúc đó ngươi lại nịnh nọt, ta mới có nhiều cảm giác thành tựu hơn chứ. Bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến hứng thú làm thơ của Diệp Thanh Vân. Hoặc nên nói, là hứng thú đọc thơ.
Diệp Thanh Vân làm ra một tư thế trông về phía xa. Hai tay chắp sau lưng, tư thế ngạo nghễ. Toàn thân toát ra một khí thế phóng khoáng, hùng hồn. Mọi người có mặt thấy vậy đều vô cùng kinh hãi.
“Quốc sư quả là quốc sư, khí thế như vậy, quả nhiên có thể nuốt cả đất trời!”
“Đại Đường ta có quốc sư tọa trấn, quả thật là phúc phận của vạn dân.”
“Quốc sư thâm sâu khó lường, không biết sẽ làm ra loại thơ kinh thiên động địa nào đây.”
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi, ai nấy đều mang vẻ mặt mong chờ. Kết quả Diệp Thanh Vân cứ mãi không mở miệng. Cứ đứng yên như vậy, tựa như lão tăng nhập định. Mọi người nhìn nhau, trong lòng có chút nghi hoặc. Nhưng cũng không dám hỏi thẳng ra. Đành phải tiếp tục chờ đợi.
Vì sao Diệp Thanh Vân không mở miệng? Bởi vì hắn đang do dự, nên ngâm bài thơ nào đây? Trong nhất thời có chút nghĩ không ra. Điều này làm sao bây giờ? Diệp Thanh Vân có chút hoảng. Mình đã chuẩn bị rất kỹ càng cho việc thể hiện bản thân, mọi người cũng đang khen ngợi mình. Không khí đã đến nước này, bản thân mình lại cứng họng, không ngâm ra được thơ, chẳng phải là quá lúng túng hay sao?
Đại não của Diệp Thanh Vân điên cuồng vận chuyển. Cuối cùng! Một bài thơ hiện lên trong đầu Diệp Thanh Vân. Tốt! Chính là ngươi rồi! Diệp Thanh Vân an tâm trở lại. Hắn hít sâu một hơi.
“Đại Tông phu như hà? Tề Lỗ thanh vị liễu.”
“Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu.”
“Đãng ngực sinh tằng vân, quyết từ nhập quy điểu.”
“Đăng lâm tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu!”
Một bài thiên cổ danh thi, cứ như vậy từ trong miệng Diệp Thanh Vân đọc ra. Để thêm phần khí thế, Diệp Thanh Vân còn cố ý sử dụng ngữ điệu ngâm thơ. Tuy Diệp Thanh Vân không giỏi ngâm thơ, nhưng cũng bắt chước ra được chút dáng vẻ.
Kết quả là, một bài thiên cổ danh thi vốn đã khí thế bàng bạc, dưới sự ngâm tụng của Diệp Thanh Vân, càng trở nên phóng khoáng, bao la, hùng vĩ. Mọi người toàn bộ đều kinh ngạc ngây người. Bất kể là cha con Lý Thế Dân, hay là các đại thần Đại Đường, hoặc là những người đi theo Diệp Thanh Vân đến Đại Đường, toàn bộ đều chấn kinh không thôi nhìn Diệp Thanh Vân. Họ toàn bộ bị khí thế của bài thơ này trấn trụ. Trong nhất thời, bọn họ dường như nhìn thấy núi non trùng điệp với sóng biển cuộn trào, thấy được trời đất bao la vô cùng. Tự đặt mình lên đỉnh núi cao nhất, nhìn xuống thiên hạ quần phong! Khí thế bực này, cổ kim ai có? Huống chi đem khí thế này dung nhập vào bên trong thơ từ, lại càng là kinh thế hãi tục, không thể nào tưởng tượng được.
Trong triều thần Đại Đường, cũng có không ít người tài văn nổi bật. Bọn họ không ngừng lẩm bẩm lại bài thơ của Diệp Thanh Vân, càng ngâm càng cảm thấy chấn động trong lòng. Bài thơ này lão luyện mà ngắn gọn, lại vô cùng dư vị, khiến người ta không thể không đắm chìm trong đó.
Phù!!!
Một vị lão thần tóc trắng xoá trực tiếp quỳ xuống.
“Lão phu kiếp này có thể được nghe bài thơ tuyệt thế như vậy, chính là vinh hạnh lớn nhất trong đời, chết cũng không tiếc!”
Không ai cảm thấy phản ứng của vị lão giả này là khoa trương. Bởi vì không chỉ có ông ta, những người khác cũng muốn quỳ xuống trước Diệp Thanh Vân rồi.
“Bài thơ của quốc sư, quả thật là khí khái ngàn vạn, siêu phàm thoát tục, kinh ngạc như gặp thần tiên vậy!” Lý Thế Dân cũng vội vàng mở miệng. Lúc này đây không phải là khen lấy lòng nữa rồi. Mà là thật sự khâm phục thán phục.
“Bài thơ của sư phụ, đủ để khiến cho thi đàn Đại Đường của ta phải chịu thua kém cả trăm năm!” Lý Nguyên Tu kích động không thôi.
Diệp Thanh Vân nghe được những lời này, cũng có chút đỏ mặt. Không có cách nào. Mình không có bản lĩnh này mà. Bài thơ này ở cái thế giới của Diệp Thanh Vân, đã có thể xem như thiên cổ tuyệt xướng rồi. Diệp Thanh Vân chỉ là một người công nhân bốc vác cần cù chất phác mà thôi. Muốn cho chính hắn tự sáng tác ra bài thơ trình độ như vậy, e là phải để Diệp Thanh Vân xuyên không thêm vài chục lần nữa mới có khả năng.
“Quốc sư đã từng đến Thái Sơn của Đại Đường ta chưa?” Lý Thế Dân đột nhiên hỏi.
Diệp Thanh Vân ngẩn ra. “Thái Sơn? Thái Sơn nào?”
Lý Thế Dân nghi hoặc nói: “Quốc sư nếu chưa từng đến Thái Sơn, thì sao biết đến cái tên Đại Tông này?”
Diệp Thanh Vân vừa nghe, liền tức khắc cảm thấy hơi lúng túng. Đại Đường lại có Thái Sơn sao? Vậy mà mình hoàn toàn không biết. Mà Thái Sơn của Đại Đường, lại còn có tên khác là Đại Tông nữa? Điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của Diệp Thanh Vân.
“À, ta chưa từng đến, nhưng là có nghe nói qua.” Diệp Thanh Vân vội vàng lảng tránh câu hỏi.
Lý Thế Dân gật gật đầu. “Quốc sư dù chưa từng đến Thái Sơn, nhưng bài thơ lại thể hiện hoàn toàn vẻ hùng vĩ bao la của Thái Sơn, trình độ này, quả thực làm cho bọn ta theo không kịp.”
Diệp Thanh Vân: “…”
Nịnh nọt thì vẫn là ngươi giỏi nhất. Ta còn không nghĩ ra được nhiều từ ngữ như vậy để mà nói.
Thuyền rồng một đường bay nhanh, tốc độ cực nhanh. Sau bảy ngày. Đã đến Trường An. Diệp Thanh Vân nhìn Trường An thành khoáng đạt bao la phía dưới thuyền rồng, trong lòng cũng không nén được một trận hoài niệm và cảm khái. “Trường An thành, ta Hồ Hán Tam… Không đúng, ta Diệp Thanh Vân lại trở về rồi.”
Thuyền rồng trực tiếp bay qua tường thành, bay qua trên đầu bách tính, tiến thẳng vào hoàng cung. Để nghênh đón quốc sư Diệp Thanh Vân trở về Đại Đường, trong hoàng cung cũng giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng. Vô số triều thần đang đợi ở quảng trường trong hoàng cung để đón tiếp. Trưởng Tôn hoàng hậu cũng dẫn theo các phi tần trong hậu cung, đứng ở bên ngoài đại điện chờ đợi.
Tình huống này thật quá lớn. Nếu Diệp Thanh Vân không sớm từng nhìn thấy những cảnh tượng lớn, tố chất tâm lý đã có. Mà không thì, thật không nhất định có thể ổn được. Mọi người xuống thuyền.
Hoàng Phúc Sinh một nhà và hai cha con Lương lão hán đều đã ngây như phỗng rồi. Hoàng cung! Cả đời này bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bước vào nơi thần tiên như vậy. Giờ phút này, cứ như đang nằm mơ. Nhất là Lương lão hán, một lão hán cả đời chỉ quanh quẩn nơi đồng ruộng, giờ phút này hai chân mềm nhũn ra, đi cũng không vững, chỉ có thể để con gái dìu đỡ.
“Cung nghênh quốc sư!” Trưởng Tôn hoàng hậu dẫn đầu cúi người hành lễ.
“Cung nghênh quốc sư!” Tất cả mọi người có mặt đều đồng loạt hành lễ. Âm thanh vang vọng cả hoàng cung, ngay cả bách tính ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Diệp Thanh Vân hít sâu một hơi, không hề hoảng loạn, dùng một phong thái mà hắn tự nhận là rất soái, phất phất tay. “Đại Đường Hưng Thịnh!” Diệp Thanh Vân hô to một tiếng. Mọi người nhất thời ngẩn ra, rồi ngay lập tức cùng nhau hô lớn theo.
“Đại Đường Hưng Thịnh!”
Khoảnh khắc này, một nguồn sức mạnh vô hình, không thể cảm nhận, bắt đầu từ Diệp Thanh Vân, tràn ngập khắp cả hoàng cung. Tiện đà là cả Trường An!
Bạn cần đăng nhập để bình luận